Nếu như ngày trước mọi chuyện đều đơn giản và dễ dàng… thì nay đâu đến nỗi khổ đau đến thế…
————————
Cô bé Minh Khiết 10 tuổi mặc một chiếc váy trắng muốt nhìn như một thiên thần nhỏ, tay cô bé cầm bó hoa hồng đỏ thắm rồi trao cho Thanh Diên. Cô mỉm cười hạnh phúc với Minh Khiết, nói tiếng cảm ơn rồi bước vào nhà thờ. Đuôi chiếc váy cô dâu quét dài trên nền gỗ. Phía trước, đứng cạnh vị cha xứ là một chú rể múp míp đang nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, trên ngực áo đuôi tôm cài hoa hồng thắm.
Minh Khiết đăm đăm nhìn Vệ Du, ánh mắt anh giây phút này sao đẹp đến nhường ấy? Tại sao người trở thành cô dâu của anh trong ngày hôm nay của anh lại không phải cô bé? Tại sao?
Chiếc di động nhỏ trong tay Minh Khiết rung liên hồi những hồi chuông hối thúc. Tên người gọi đến hiện lên rõ khiến cô bé giật mình. Trong tâm trí Minh Khiết lướt qua những suy nghĩ kì dị… thế rồi cô bé mở máy…
- Cháu có biết con bé Thanh Diên đang ở đâu không? – giọng mẹ Vệ Du vang qua điện thoại. Im lặng một hồi, giọng khô khốc, Minh Khiết cất tiếng:
- Họ đang ở nhà thờ… làm đám cưới…
- Cái gì??- tiếng giận dữ của bà bùng phát dữ dội.- Chờ ta! Con bé đó phải chết!!!!
Tín hiệu tắt. Minh Khiết gập máy, tay ngày càng run hơn và mồ hôi toát ra trên trán… Nhưng trong một giây phút quyết định, cô bé nhìn thẳng lễ đường… Người đứng đối diện Vệ Du bên bàn thờ chúa không phái là cô bé!! Vậy cớ sao cô bé lại để Vệ Du lọt vào tay người khác? Minh Khiết mới là cô dâu duy nhất của Vệ Du!!! Là người duy nhất! Không phải ai khác!!!
Cô bé không hối hận vì quyết định của mình!
Một lát sau, cánh cửa gỗ nhà thờ đang đóng kín chợt bật mở, những con người mặc bộ đồ đen xuất hiện… và cả mẹ Vệ Du. Mắt bà vằn lên những tia đỏ giận dữ. Thanh Diên hốt hoảng nhìn bà rồi nhìn sang Minh Khiết đang mỉm cười đắc thắng đứng ngay cạnh mình. Cô đã nhận ra kẻ phản bội!
- Giết con bé đó cho ta!- Tiếng bà gằn, lạnh toát như nấm mồ đang chầu chực Thanh Diên rút cục cũng được đào xong.
Những nòng súng bao vây lấy Thanh Diên đầy hăm dọa, cô mở to mắt sợ hãi, chân tê liệt không chạy trốn nổi mặc dù Vệ Du bên cạnh đang cố gắng kéo cô chạy, thoát khỏi những viên đạn đang bay tới đó… Vô ích, đạn đã sắp ghim vào trái tim cô mà Thanh Diên vẫn không thể cử động. Tiếng đạn tách gió bay nghe như âm thanh khi lưỡi hái tử thần chém xuống. Bất giác, cô thấy mình ngã nhào xuống nền đất. Nằm cạnh che chắn chính là thân hình Vệ Du. Sực tỉnh, Thanh Diên thấy máu tuôn ra thấm ướt đẫm chiếc áo trắng tinh bên trong bộ đuôi tôm… Cà vạt cũng sậm màu dần… Môi Vệ Du nhoẻn miệng cười lạ lẫm…
- Đừng bỏ em lại…- Thanh Diên nói, nước từ hốc mắt cô tuôn trào không cách nào kìm hãm, đôi tay run rẩy níu kéo anh, nước mắt cô rơi lã chã xuống tấm áo anh ướt đẫm. Vệ Du dịu dàng chạm bàn tay to lớn của mình khẽ vào má Thanh Diên, máu trên tay anh làm đỏ tóc cô.
- Em xin anh…- không khí lạnh cóng đang cắt xẻ trái tim cô hay nó đang tự vỡ vụn? Máu anh vẫn tiếp tục chảy ngày càng nhiều hơn…
- Em nhìn kìa…- anh chỉ tay lên trần nhà trong suốt của nhà thờ, qua lớp kính sáng chói một ngôi sao duy nhất trong bầu trời đêm…- anh sẽ là vì sao đó.- anh nhoẻn miệng cười, cố truyền sự ấm áp từ mình sang Thanh Diên lần cuối nhưng vô vọng.
- Không… không…- Thanh Diên lắc đầu, tiếng nói dường như thành tiếng kêu gào thảm thiết. Cổ họng như bị xé toạc ra vì đau đớn.- Anh đừng bỏ em, em xin anh… đừng bỏ em…
Giây phút cuối, Vệ Du cố gắng cho đôi mí mắt mình không khép lại, anh cố gắng ghi nhớ hình ảnh của Thanh Diên thêm từng khắc, nhưng cuối cùng… chỉ còn lại một âm thanh nhẹ thoát ra từ khóe miệng Vệ Du:
- Anh xin lỗi…
Mắt anh nhắm nghiền, bàn tay to lớn trượt khỏi tay cô… Thân thể anh lạnh cóng, máu ngừng lênh láng ra nền gỗ, phủ lên chiếc váy cưới trắng muốt màu đỏ thắm tang thương…
Minh Khiết quỳ mọp gần thi thể Vệ Du, máu của anh thấm váy cô bé đỏ toàn máu. Giây phút ấy, cô bé như một thiên sứ trắng bị thương, đôi cánh trắng nhỏ những giọt máu sẫm đỏ bị rỉ ra từ trái tim đầy đau đớn của Minh Khiết…
Chính cô bé đã giết Vệ Du!!! Chính cô bé đã giết người mình yêu thương nhất trên đời!!!!
Từ xa trông lại thi thể của con trai mình, người mẹ cứng rắn của Vệ Du ra lệnh cho họ mang xác anh đi, tách xa khỏi con bé tai họa đã gieo rắc mầm mống cái chết lên gia đình họ Vệ. Bà bước từng bước vững chãi ra khỏi khoảnh đất nhà thờ, lôi xềnh xệch thiên sứ nhỏ Minh Khiết đang thất thần theo mình lên xe. Thanh Diên bị lôi lên xe khác đi con đường hẻo lánh, bị quẳng ra cánh đồng. Thân xác Vệ Du cùng mẹ vào xe nhanh chóng.
- Nó có chết cũng không được chết trên tay con bé ấy!!- Bà nói lời cuối, đôi mắt khô cằn không có lấy một giọt nước nào!
Một tiếng “cạch” vang lên, một bản nhạc cất tiếng, chiếc đĩa đen quay đều trên máy hát…
“ I found the way to let you leave
I never really had it ing
I can’t believe the sight of you
I want you to stay away from my heart…”
- Lại “sick enough to die” sao?- Mở cửa bước vào, Quang Hạo nói với em gái. Minh Khiết gật đầu, mỉm cười nhẹ, mỗi khi ca từ này cất lên, tiếng nói cô như mất hẳn vì lạc mất vào thế giới buồn bã thê lương của bài hát mất rồi…
- Cô gái trong bài hát… đã có thể buông tay ối tình vô vọng… còn em, vì sao lại cứ vấn vương đến thế?- Minh Khiết tự hỏi mình, ánh mắt ngước lên nhìn Quang Hạo như muốn anh ình câu trả lời.
- Đó là tình yêu em ạ.- anh ngồi xuống, khó khăn tìm lời để an ủi cô bé.- em sẽ không biết vì sao nó đến và cũng không thể đuổi nó đi…
- Vậy thì em sẽ giữ chặt nó trong vòng tay em…- Minh Khiết nói, ngả đầu lên vai anh.- … mãi mãi không rời…
—————————————
Quang Hạo không hiểu điều gì xảy ra với mình. Anh cảm thấy dường như mình đã yêu Thanh Diên từ lâu lắm, thỉnh thoảng những hình ảnh cô lại vụt qua tâm trí anh thật khác lạ so với Thanh Diên bây giờ. Đó là một Thanh Diên hồn nhiên hơn với nụ cười vô tư lự… càng khiến anh muốn có thể khiến cho cô cười như hình ảnh trong trí óc ấy. Đó phải chăng là tâm trạng của người đàn ông muốn làm người phụ nữ của mình hạnh phúc? Hay phải chăng đó đơn giản chỉ là tiếng yêu tự thiên thu?
Lắm lúc anh nhận thấy Thanh Diên lạnh nhạt với mình quá, trái tim cô như bị kẻ vô hình nào đó đánh cắp mất rồi. Nhưng nhiều lúc, cô lại nồng nhiệt với anh như thể anh chính là kẻ vô hình ấy… Tại sao cô gái của anh lại lạ lùng đến thế? Những giây phút ấy, cô nhìn anh trìu mến, toàn bộ tâm trí dường như đang hướng về anh trọn vẹn không có lấy một chút xao nhãng, cô sẽ cười dịu dàng và tự nhiên hơn bất cứ lúc nào. Khi ấy, anh chỉ muốn tan chảy trong bến bờ hạnh phúc mang tên cô… Nhưng chỉ một lúc sau, Thanh Diên sẽ như sực tỉnh mộng, lấy lại thần thái và hờ hững với anh như trước. Phải chăng ngồi cùng anh mà cô ngỡ ở cùng ai kia? Cái ý nghĩ khiến lửa giận trong anh phừng phừng. Quang Hạo chỉ ước muốn túm lấy kẻ vô hình ấy mà xiết cổ hắn, mà đè bẹp hắn dưới nắm đấm của mình… Nhưng nhiều khi, anh lại cảm giác như kẻ vô hình ấy chính là mình… Lạ lẫm làm sao…
————————————-
- Hãy phẫu thuật cho thằng bé!- mẹ Vệ Du nói giọng không chút xúc cảm. Vị bác sĩ ngạc nhiên:
- Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, ca phẫu thuật đã thành công, vậy tại sao phu nhân lại đề nghị…
- Hãy biến nó thành con người khác!- bà tiếp tục âm vực đều đều của mình, ánh mắt lạnh lùng khiến người đối diện không hiểu bà đang nghĩ gì qua đáy mắt ấy được.- hãy chỉnh sửa cả khuôn mặt và cả cơ thể của nó! Hãy biến nó thành một con người hoàn hảo! Nó sẽ là một người hoàn toàn mới! Và sẽ có cả một thân phận mới!
- Nhưng…
- Đừng nêu lí do không thể làm với ta! Ta không chấp nhận!
Dứt lời, bà đi khỏi phòng, để lại vị bác sĩ ngơ ngác phía sau lưng…
Cô bé Minh Khiết 10 tuổi đứng đợi bà ở hành lang, lẽo đẽo theo sau khi Vệ phu nhân rời đi. Chợt, bà dừng lại, cúi đầu xuống ngang tầm cô bé rồi mỉm một nụ cười đầu tiên khác thường với cô:
- Minh Khiết, con có muốn Vệ Du làm anh trai con không?
———————————
Tỉnh dậy với không một mảnh kí ức trong quá khứ, Vệ Du trở thành Quang Hạo, anh trai Minh Khiết, mới học cấp hai chứ không phải sinh viên như tuổi thực của anh. Quang Hạo chỉ là một cậu bé với khuôn mặt non nớt cùng ánh mắt khác lạ của một người đàn ông. Anh được biết rằng mình là con nuôi của cha mẹ Minh Khiết và mới gặp tai nạn. Ngoài ra, anh còn biết tập đoàn họ Vệ rất thân thiết với gia đình mình vừa bị phá sản, người phụ nữ đứng đầu lên cơn đột quỵ rồi qua đời. Ngày ấy, anh đi viếng đám tang bà, nhìn vào tấm ảnh tang người đã khuất mà không chút gợn xúc cảm. Anh chẳng nhớ tí gì về người phụ nữ đầy quyền lực và kiên quyết này, cũng chẳng hề có cảm giác thân thương nào hết. Phải chăng anh và bà ta trước khi Quang Hạo bị mất trí nhớ không thân thiết với nhau?
Cha mẹ cho Quang Hạo học tại nhà, nói rằng nếu đến trường những đứa trẻ tạp nham sẽ tiêm nhiễm cho anh những ý nghĩ kì quặc làm vẩn đục đầu óc anh. Họ không cho anh làm bạn với những đứa trẻ cùng trang lứa, đưa anh tới với thế giới của người lớn, chuẩn bị cho anh sẵn sàng trở thành người thừa kế tập đoàn và sẽ kết hôn với con gái ruột của họ- Minh Khiết. Cuộc đời của Vệ Du tự do bao nhiêu thì cuộc đời của Quang Hạo bị trói chặt bấy nhiêu. Anh cảm thấy mình như một kẻ ở trong ngục giam có cố gắng thoát ra cũng không thoát nổi! Quang Hạo dần lớn lên, tìm tới những thứ tiêu khiển của những kẻ đại gia khác trong xã hội. Tiền bạc, xe hơi, nhà lầu, những nơi sang trọng với ánh đèn sáng loáng và cửa kính dày, những cách xả căng thẳng ngốn tiền,… và tất nhiên tới những nơi như thế bên cạnh phải có các nàng chân dài!
Quang Hạo không coi trọng những chân dài và những cuộc tình một đêm chớp nhoáng. Vậy nên anh nghĩ Thanh Diên là người con gái đầu tiên anh yêu…
- Chúng ta cần nói chuyện.- Minh Khiết nghiêm túc nói.
- …
- Em và anh nên đính hôn thôi!
- Hả?- Quang Hạo bất ngờ.
- Chuyện chúng ta sẽ kết hôn ai cũng biết. Vì em mới 16 nên sẽ chỉ đính hôn trước. Đợi em lên 18 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn ngay.
- Tại sao… đang tự nhiên em lại nghĩ đến chuyện này?- Quang Hạo nâng li trà trước mặt, cố gắng vờ như mình không để tâm nhưng thực ra trong lòng như lửa đốt.
- Em nghĩ đó là chuyện tất nhiên. Làm sớm thì vẫn hơn. Vậy thôi.
Cô cười đẹp, ngồi vào lòng Quang Hạo và ngẩng đầu lên áp môi mình lên môi anh. Mái tóc lượn sóng màu nâu nhẹ mềm mại tràn qua từng kẽ tay anh. Quang Hạo nhấn môi mình lên chiếc cổ thon trắng ngần mềm mại như vải sa tanh ấy, thần trí mê muội…
- Vậy… tuần sau chúng ta sẽ đính hôn nhé?- giọng Minh Khiết dịu dàng như một chú nai đang nằm gọn trong lòng anh.
- Ừ.- Quang Hạo gật đầu, hạnh phúc lâng lâng mê đắm vẻ đẹp của cô… tâm trí anh lúc này chẳng có lấy một bóng dáng nhạt nhòa của Thanh Diên…
Chà tay lên quai cốc cà phê lớn, Thanh Diên tĩnh lặng chìm trong quá khứ, về cái ngày xa xôi 4 năm trước cô là nô lệ của một kẻ dân tộc thiểu số… Khi ấy, Thanh Diên bị quất bằng thứ roi dùng để đánh gia súc trong nhà, cô làm vất vả không khác gì một con trâu cày trên những thửa ruộng bậc thang bạt ngàn thành từng nếp đồi, nếp núi bao la. Ăn uống khổ cực, thiếu thốn nhưng cô vẫn phải cố sống, cố chịu đựng. Khi đến giới hạn sống chết, bản năng sinh tồn của con người sẽ xuất hiện, người ta có thể tranh miếng cơm thừa của con chó trông nhà, có thể ăn vụng thóc của đàn gà trên sân,… Những lần bị bắt gặp như thế, Thanh Diên thường bị đánh ngày càng dã man hơn. Nhưng cô vẫn sống! Cô không thể chết được!!! Cái ham muốn sống ấy mãnh liệt! Con người khi càng bị vùi đầu xuống hố sâu, cái khao khát ấy càng bùng lên mãnh liệt!!! Nhất là khi trong thân thể ta… không chỉ có riêng một mạng sống…
——————————
- Con muốn ăn gì nào? – Paul nói với bé gái có chiếc nơ hồng trên mái tóc gợn xoăn. Con bé lúng túng nhìn hàng loạt hàng loạt các loại bánh ngọt được trưng bày trong những tủ kính sáng loáng mà bối rối, ngón tay trỏ của nó chạm vào viền môi nhỏ hồng khi lúng túng rồi chỉ vào chiếc bánh có trái dâu đỏ to bự đang ngự trên ngôi vị độc tôn trên đỉnh bánh.
- Ồ, rồi, chờ cô một chút nha.- Paul cười, xoa đầu bé gái dịu dàng khiến mấy lọn tóc tơ khẽ rung động. Cô bé giật giật nhẹ chiếc váy xếp li Paul đang mặc để gọi rồi chỉ về phía chiếc bàn Thanh Diên đang ngồi. Paul gật đầu:
- Ừ, con cứ ra với mẹ trước đi. Cô ra ngay!
Vậy là bước chân cô bé cứ líu ríu cả lại, bước này chồng chéo lên bước kia khiến bàn chân bé nhỏ đeo đôi giầy hồng líu ríu vào nhau. Cô bé ngã oạch xuống đất nhưng có vẻ không đau lắm. Thanh Diên từ đằng xa thấy vậy vội vã chạy tới, cô nhấc đứa bé đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, kiểm tra xem con bé có bị xước xát hay chảy máu chỗ nào không:
- Đau không con?- Thanh Diên hỏi khẽ, cảm giác như chính cô vừa ngã đau chứ không phải bé con vậy. Cô bé lắc lắc đầu, cười tươi rồi thơm chụt vào má mẹ mình. Thanh Diên cười, lấy ra một chiếc kẹo mút dâu trong suốt đưa cho con gái rồi dẫn cô bé về bàn. Sung sướng ngồi trong lòng mẹ, bé con ríu rít trò chuyện bằng giọng nói ngọng líu lo của mình, cô bé liên tục vùi mặt vào làn tóc mềm và thơm của mẹ. Từ cái túi quai chéo bé xíu đeo bên mình, bé con từ từ kéo khóa, lấy ra một tờ giấy rồi đưa ẹ xem. Đó là một bức tranh nguệch ngoạc vẽ một cô bé nhỏ cùng mẹ đi chơi công viên. Ông trời mặt trời trên éo mó nhưng cười rất tươi.
- Con vẽ hai mẹ con mình hả?- Thanh Diên hỏi, đôi mắt cô rưng rưng nước.
Cô bé cười rồi gật đầu.
- Con không vẽ cô sao?- Paul bưng đồ ăn về bàn, trêu chọc cô bé. Bé con lúng túng rồi chỉ luôn hình ông mặt trời, chệu chạo nói rằng đó là Paul. Paul được phen cười vỡ bụng rồi thơm vào đôi má hồng phúng phính cực đáng yêu của cô bé:
- Trùi ui, bé con làm cô xúc động quá đi!
Cô bé cười híp đôi mắt to tròn của mình lại, đôi môi chu ra thơm lại Paul rồi tâm trí lập tức hướng về phía cái bánh khi phát hiện ra nó đang sẵn sàng chờ đợi mình thưởng thức. Mắt bé sáng long lanh khi nhìn thấy quả dâu đỏ đẹp mắt, bé cầm cái dĩa lên và bắt đầu ăn, bỏ quên cả câu chuyện mẹ và cô Paul đang nói về mình:
- Vậy là con bé đã được bốn tuổi rồi…- Paul thở dài, hàng mi dày đầy vẻ ưu tư.
- ừ…- Thanh Diên trả lời chậm, xoay xoay cốc trà trong lơ đãng.
- Con bé sống ở đó ổn chứ?
- Bà ngoại bảo nó nhớ tôi… Khổ thân con bé…- Thanh Diên buồn bã.- nó mới xa mẹ nên không quen. Hừm, để tôi xong chuyện với Quang Hạo, sẽ đón con bé về ở cùng.
- Bà định đánh ván bài cuối với hắn ta à?
- ừ.- Thanh Diên gật đầu dứt khoát.
- Đêm nay sao?
- ừ.- một câu trả lời cộc lốc và chủ đề trò chuyện ấy cũng kết thúc. Bởi vì bé con của Thanh Diên đang bắt đầu bối rối khi kem dính trên mặt mình.
—————————