Mịt Mùng Lưới

- Cục Mỡ!- Thanh Diên cười thích thú, đánh tay vào cái bụng béo phị của tôi.
- Sao lại gọi anh là Cục Mỡ?- tôi thắc mắc, nhìn em vui sướng cấu chí đôi má phệ của mình.
- Anh gọi em là Mèo Con mà. Mèo thích Mỡ, mà người anh lại toàn mỡ, nên em sẽ gọi anh là Cục Mỡ, chẳng phải dễ thương lắm sao?- em cười híp mắt. Nhúm tóc đuôi gà ngoe nguẩy trong thích thú. Tôi gật đầu đồng ý, nhấc cái thân hình đồ sộ của mình khỏi thảm cỏ xanh mướt, vui sướng ngắm mặt trời đang chói lòa trên cao:
- Mèo thích mỡ, nghĩa là em thích anh đúng không?
- ừ, tất nhiên rồi.- Em thổi tung cọng cỏ trong tay mình, mắt hướng theo những sợi cỏ nhỏ đang được gió đưa lên cao chao liệng trong không trung.
Em thừa nhận rồi. Em nói em thích tôi rồi!!! Sung sướng quá đỗi, tôi đứng bật dậy khiến bị mất đà, vậy là ngã lăn tròn từ đỉnh đồi cỏ xuống chân đồi. Trời ơi, Thanh Diên đang vội vã chạy theo, gọi tên tôi thất thanh nhưng không kịp. Tôi nặng kí quá, lăn nhanh kinh khủng, em sao đuổi kịp nổi. Đến khi cái bụng ngấn mỡ của tôi đập mạnh vào một thân cây lớn, quá trình lăn mới dừng lại. Thanh Diên chạy tới nơi, thở hồng hộc, vội vàng lật tôi ra xem, sốt sắng hỏi tôi có đau chỗ nào, bị thương chỗ nào không, vẻ mặt em sắp khóc như tôi chết đến nơi rồi vậy.
- Anh không sao đâu.- tôi cười, nói với em.
- Không sao là không sao thế nào?!!- em quát.- Lăn như thế thì người thường sẽ chết đấy!! Anh có phải siêu nhân đâu!
- Không sao thật mà.- tôi ngồi dậy, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của em trong lòng bàn tay hộ pháp của mình.- Anh nhiều mỡ nên lăn êm như ru.
Nghe tôi nói, khuôn mặt đang sắp khóc của em cũng phải phì cười. Tôi ngớ ngẩn gãi đầu, cười theo em. Thanh Diên gõ yêu vào đầu tôi, gầm gừ nhỏ:
- Anh đúng là Cục Mỡ của em mà.
Lại ục ịch theo em leo lên đỉnh dốc, nơi đó có một chiếc ghế dài bằng gỗ đang ngự kiêu hãnh như một ngai vàng, em ngồi xuống, tháo quả bóng bay màu hồng phấn đang buộc vào thành ghế ra, đặt sợi dây mỏng đang buộc quả bóng cho tôi:
- Cục Mỡ, em giao cho anh trách nhiệm giữ quả bóng này. Nó mà bay đi mất thì em sẽ giận anh đấy!
Tôi gật đầu quyết tâm, nhưng hỡi ôi, những ngón tay lớn vụng về của tôi không giữ nổi sợi dây mảnh làm quả bóng bay đi mất. Tôi vội vã đứng lên ghế, thân hình tròn tròn cố gắng nhảy lên túm lấy quả bóng trong vô vọng. Kết quả, ghế đổ, tôi một lần nữa ngã lăn xuống nền cỏ, theo đà mà lăn xuống dốc như lần trước. Thanh Diên cũng chạy theo nhưng em cười khanh khách. Đưa hai tay lên miệng thành một cái loa, em đứng từ trên hét xuống chân đồi nơi tôi vừa lăn tới nơi:
- Cục Mỡ! Em YÊU ANH NHẤT ĐỜI NÀY!
Giọng em vang vọng trong không gian, rồi đánh thẳng vào trái tim tôi khiến cái thân hình núc ních này sung sướng đến muốn chết đi. Ai có thể ngờ một anh chàng béo khờ như tôi có thể hạnh phúc đến nhường này?
Tôi đứng bật dậy, hú lên vì phấn khích rồi hét lên theo em:
- CỤC MỠ YÊU MÈO CON! YÊU MÈO CON NHẤT ĐỜI NÀY!!!!!

—–Thanh Diên—————–
Tim tôi đập như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Quang Hạo bỗng nhiên ngất lịm đi khiến tôi sợ hãi gọi cấp cứu đưa anh tới bệnh viện. Bác sĩ khám và bảo anh bị chấn động nhỏ. Chấn động? Vì sao lại chấn động cơ chứ? Nếu anh cứ như vậy mãi không tỉnh lại tôi biết làm sao??
Tôi nắm chặt bàn tay anh, đưa lên kề sát mặt mình mà cầu nguyện. Quang Hạo à, em xin anh hãy tỉnh lại đi. Đừng có như vậy mà…
Nước mắt tôi bất chợt lăn. Làm sao đây? Nếu Quang Hạo cũng rời bỏ tôi như Vệ Du thì sao? Nếu anh tôi bỏ tôi một mình mà đi thì phải làm sao? Tôi nào có thể chịu nỗi đau đớn ấy lần hai? Làm sao đây?
- Anh đừng chết…- lời nói của tôi bật ra khỏi miệng nghẹn ngào, cơn đau đớn dồn nghẹn ứ ở cổ tôi không thể nào nuốt trôi được, chỉ thấy mạch máu của mình chảy cũng không thông. Bác sĩ nói anh ấy không sao, vậy thì sao Quang Hạo vẫn chưa tỉnh lại?
- Anh ơi, anh mở mắt ra đi. Đừng làm em sợ… -Tôi nhắm mắt cầu nguyện, cầu cho anh mau chóng tỉnh lại, mau chóng cho tôi nghe thấy giọng nói của anh…
- Em cũng đã từng nói với anh như thế.- Giọng anh yếu ớt cất lên, vui sướng tôi choàng mở mắt:
- Anh tỉnh lại rồi!- tôi kêu lên mừng rỡ.- Chờ em nhé, em gọi bác sĩ.
Quang Hạo giữ tay tôi lại. Sững sờ nhìn vào mắt anh, tôi thấy điều gì thật khác lạ. Ngay phút giây này, ánh nhìn của anh giống Vệ Du hơn bao giờ hết khiến tôi sợ hãi Quang Hạo cũng sẻ bỏ tôi mà đi…
- Em cũng từng nói với anh rằng… “Anh đừng chết”…
Khó hiểu, tôi đã bao giờ nói thế với Quang Hạo đâu?
Đôi mắt anh tràn ngập nước, đôi lông mày nhíu lại, anh để kệ cho nước mắt lăn dài trên má mình, chỉ nắm chặt lấy tay tôi, giọng xúc động:
- Anh không chết. Anh chưa bao giờ chết…
- Anh sao vậy?- tôi sốt sắng hỏi.
- Không, anh không sao cả.- anh nở một nụ cười tràn ngập nỗi nhớ mong.- Là anh đây, là anh đây Thanh Diên à…
Tôi lặng thinh. Quang Hạo bị sao vậy?
- Anh đây mà.- anh bật cười, tay đập nhẹ vào ngực mình.- Anh là Vệ Du đây.
Vệ Du? Quang Hạo vừa nói anh ấy là Vệ Du? Phải chăng tôi nghe lầm?
- Anh bị mệt rồi…- tôi cản, cố ấn anh nằm xuống nghỉ ngơi.- Anh ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn hơn.
- Anh không có điên, Thanh Diên à.- Quang Hạo ngồi bật dậy.- Anh nhớ lại tất cả rồi! Anh chính là Vệ Du, anh đã phẫu thuật thẩm mĩ, đã bị mất trí nhớ. Vào ngày ấy, ngày cưới của chúng ta, anh không chết!!- Lời anh mạnh mẽ khẳng định khiến tôi bị xao động, điều anh nói có phải sự thật không? Tôi bối rối nhìn anh.
Nước mắt Quang Hạo lăn càng mạnh hơn, anh nắm chặt lấy bàn tay tôi, giọng khàn khàn hòa cùng nước mắt:
- Cục Mỡ yêu Mèo Con… Yêu Mèo Con nhất đời này…
Tôi bật khóc nức nở. Quang Hạo từ từ ôm lấy tôi, bao bọc lấy tôi, lời anh thì thầm vào tai tôi, lặp đi lặp lại:
- Cục Mỡ yêu Mèo Con… Yêu Mèo Con nhất đời này… Cục Mỡ Yêu Mèo Con… Yêu Mèo Con nhất đời này…
————————–
Minh Khiết thẫn thờ trượt người dọc theo tường khuỵu xuống đất. Ngoài cánh cửa phòng cấp cứu, cô đã chứng kiến tất cả. Vậy là Vệ Du đã nhớ lại, anh ấy đã biết sự thật rồi… Nghĩa là giờ đây, cô sẽ mất tất cả… Anh sẽ nhớ ra rằng chính cô đã phản bội hai người, chính cô đã báo địa điểm lễ cưới, chính cô đã chia cắt họ…. Anh sẽ mãi mãi không tha thứ cho cô… Anh sẽ không muốn nói chuyện với cô, sẽ không muốn gặp mặt cô, sẽ hận cô tận xương tủy… Làm sao đây?
Minh Khiết khẽ khóc lên từng cơn nấc nghẹn ngào. Sợ lắm, cô sợ lắm, cô sợ rằng Vệ Du sẽ bỏ rơi cô. Ngày trước, khó khăn lắm cô mới có thể giữ Vệ Du lại bên mình… Giờ thì sao? Làm thế nào Vệ Du sẽ lại trở về bên cô? Cô yêu anh, yêu anh hơn cả cuộc sống của mình? Thiếu anh cô sống sao nổi…
Được thôi, được lắm! Anh muốn bỏ cô mà đi thì cô sẽ làm hai người họ có đến với nhau cũng không hạnh phúc nổi!!
Minh Khiết đứng dậy, sải những bước tự tin trên hành lang, vang lên tiếng guốc lạnh lẽo băng khí bao trùm không gian.
Hạnh phúc ư? Anh đừng hòng đạt được khi dám rời bỏ cô!!!
—————————-

Thanh Diên tra chìa vào ổ khóa, đưa tay lên miệng ra hiệu cho Quang Hạo hãy khẽ khàng thôi:
- Bé con chắc còn đang ngủ.
Anh gật đầu, mỉm cười.
Khi ánh đèn toàn căn hộ bật lên sáng ngời, một cảnh hỗn độn hiện ra khiến cả hai sững sờ. Đồ đạc đổ nghiêng ngả, tấm rèm cửa sổ rách nát, bộ sofa bị đâm thủng, kính vỡ tứ tung trên sàn,… Thanh Diên sợ hãi lao vào phòng ngủ. Nơi ấy chẳng thấy bóng dáng bé con đâu, trống rỗng…
- Bé con đâu rồi??- cô thốt lên sợ hãi. Quang Hạo tiến vào, nhặt mẩu giấy để lại trên tấm ga rách te tua: “Đến nhà kho ngày trước anh cứu em. Em đang giữ con anh. Đến một mình. Nếu báo cảnh sát, em sẽ giết con bé.”
Anh gọi điện cho Paul, bảo anh ta tới chăm sóc Thanh Diên, còn mình thì cầm theo tờ giấy, vội vã lao ra khỏi căn hộ.
Thanh Diên thần trí vô hồn, ngồi phịch xuống đất rồi lặng lẽ ngã gục ngất đi…
—————–Quang Hạo———–
Tôi nhìn đồng hồ: 4 giờ sáng. Vội vã nhấn mạnh ga, chiếc xe cùng tôi lao đi như mũi tên trên đường…
Nhà kho tăm tối như ngày nào, nhưng hoang vắng hơn trước, vẫn là đống phế liệu hoen gỉ, vẫn là tiếng côn trùng kêu một điệp khúc dai dẳng đầy tang tóc đau thương, bãi cỏ um tùm cao ngang người trên đường như muốn ngăn bước chân tôi lại…
Bước vào nhà kho, tôi thấy Minh Khiết ngồi trên chiếc ghế ngày trước, chỉ khác lần này em không bị trói mà đang bế bé con trong lòng. Nhìn thấy tôi, em mỉm cười vui sướng rồi nhận ra ánh mắt tôi đang hướng về phía bé con, em trấn an:
- Đừng lo, con bé chỉ ngấm chút thuốc mê nên bây giờ đang ngủ thôi.
Tôi thở phào, rồi lông mày chợt nhíu lại:
- Tại sao em lại làm thế này?
- Anh sẽ rời bỏ em phải không?- giọng Minh Khiết run run, bàn tay vuốt sợi tóc đang lơ thơ trước mặt bé con.- Vậy thì đứa bé này… đâu thể sống được!!- Minh Khiết gằn giọng, dùng tay bóp cổ bé con. Tôi sững sờ lao đến nhưng vòng tay em ngày càng sít chặt hơn, tôi cố gắng gỡ cũng không ra. Tức giận, tôi tát Minh Khiết đau tới nỗi em ngã khỏi ghế, bé con rơi khỏi người em, tôi vội vàng đỡ lấy.
Tóc Minh Khiết rối bù, tiếng cười em cất lên như kẻ điên:
- Anh tát em sao? Cuối cùng anh cũng vì mẹ con con bé đó!!!
- Đó là vợ và con anh!!- Tôi hét lên, tức giận phừng phừng.- Em định giết con anh!!!- Nhìn vằn ngón tay đỏ lừ trên cổ bé con, tôi xót xa. Con bé vẫn ngủ, nhưng nét mặt thì lộ rõ vẻ sợ hãi, có lẽ nó cũng gặp ác mộng trong cơn mê.
- Anh không thể là của em được sao?- Minh Khiết nói. Em khóc.
Tôi lặng thinh, không tìm nổi từ để phát ra từ cổ họng… Nói gì để em bớt đau đớn phút giây này?
- Cái gì đã không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình.- một giọng nói thờ ơ cất lên, tôi quay đầu lại, thấy xuất hiện ngay ngưỡng cửa nhà kho là Paul, anh ta đang tiến tới chỗ chúng tôi. Thanh Diên bên cạnh lao tới ôm chầm lấy bé con, nước mắt em lăn vì hạnh phúc.
- Đó là quy luật.- Paul lạnh lùng, khuỵu một chân xuống ặt mình ngang với mặt Minh Khiết, nhìn thẳng vào mắt em. – Cô cũng thế. Chẳng có gì là ngoại lệ cả.
Dứt lời, anh ta đứng dậy, nhếch một nụ cười chua chát rồi rời khỏi ánh sáng nhà kho mà cô độc đi vào bóng tối, bị chính cái cô độc ấy nuốt chửng mất hút trong đêm… Anh ta lẻ loi như sói trắng đơn độc, cứ dần mãi bị bóng đêm nhấn chìm…
Cái thứ tình yêu mà anh ta kiếm tìm… phải chăng tìm không bao giờ thấy??
Các bác sĩ ùa vào, đưa Minh Khiết đi. Em hững hờ không chống cự. Đôi mắt trống rỗng, nhìn vào cõi hư vô, chỉ thấy nỗi đau trào ra thành nước mắt, cứ thế lăn và lăn…
Tôi bế bé con trên tay, cùng Thanh Diên bước ra khỏi không gian nhà kho. Bé con trong lòng em khẽ cựa quậy, bé đưa đôi tay nho nhỏ lên dụi mắt rồi chớp chớp nhìn tôi.
- Đây là Cục Mỡ, bé con à.- Thanh Diên cười, nói với bé.
Giọng bé cất lên, lần đầu tiên tôi được nghe, đáng yêu không tả:
- Mèo Con tìm được Cục Mỡ rồi sao?

Tôi cúi xuống thơm lên làn da mịn trên má bé. Bé con cười dễ thương, lí nhí nói với tôi:
- Chào Cục Mỡ, con là Bé Con. Cuối cùng con cũng gặp được Cục Mỡ rồi…
- Cục Mỡ sẽ không bao giờ rời xa Bé Con nữa.- Tôi nói, xúc động nhìn con gái mình.
- Cục Mỡ hứa nhé?- Bé Con nói, đưa ngón út ra. Tôi ngoắc tay với bé, giọng nói khẳng định tự tin:
- Bố hứa với con.
Bé Con vòng tay nhỏ ôm chặt lấy tôi, gại gại khuôn mặt bầu bĩnh vào vai tôi rồi bé lại buồn ngủ díp mắt lại.
- Con phải ngủ đây, mẹ bảo ngủ đủ giấc mới tốt cho trẻ con.- Bé Con giải thích, rồi bé hướng ánh mắt nhìn tôi.- Lúc con tỉnh dậy, bố phải ở bên cạnh con đấy nhé.
Tôi gật đầu, Bé Con mỉm cười hạnh phúc rồi mắt nhắm dần, tiếng nói nhỏ hơn:
- Con yêu Cục Mỡ…
Hơi thở đều đều của con gái khiến tôi thư thái, bao năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi được ôm con bé trong vòng tay như thế này… Bé Con của tôi thật ấm áp, bé như một cục bông trắng nằm gọn trong lòng tôi, mềm mại và bé bỏng biết nhường nào…
Mặt trời đang lên, phủ một màu cam ấm nóng lên vạn vật. Cánh đồng cỏ chạy dài bát ngát ngút mắt, mặt trời như hòn ngọc đỏ đang treo trên đỉnh ngọn cỏ rực rỡ hơn bao giờ hết. Trên trời không một gợn mây lăn tăn nào, không khí dần ấm lên. Thấp thoáng một vài chú chim lạc đàn khi trời sáng đã tìm được đường bay về tổ. Tiếng dế kêu râm ran lúc này lại như khúc ca đoàn tụ hoan hỉ đầy niềm vui. Tôi hôn lên trán Thanh Diên và thì thầm:
- Trời sáng rồi…
The end.
Freesia Phan
23h26’/22/10/2010.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui