Trúc vội đỡ bà Hoà dậy, an ủi:- Khoan...!khoan, có gì từ từ nói.
Bà giết ai, mà sao lại giết?Bà Hoà lúc này không còn giữ được bình tĩnh, cả người run rẩy, mặt xanh lè, xanh lét.
Bà ấy nói mà còn không rõ chữ:- Trong...!trong phòng...!có xác người.Nghe thấy câu này, tất cả đều tức tốc chạy qua phòng bà ấy, bà Hoà phải bám vào người Trúc mới đi vững.
Khi đám thằng Thiện đạp cửa bước vào, căn phòng trống trơn không hề thấy máu hay dấu tích của cuộc ẩu đả.
Chúng cứ ngơ ngác nhìn quanh rồi lại nhìn nhau, lẩm bẩm:- Đâu có thấy xác người nào đâu nhỉ?Bà Hoà vẫn còn rất run sợ, bà ấy nép sát vào người Trúc:- Cô ta...!cô ta tóc dài, cao hơn tôi một chút, mặt trái xoan, trắng lắm.
Cô ta lao vào bóp cổ tôi, sau hồi giằng co mãi tôi đẩy cô ta đập đầu vào thành giường, máu me be bét.
Cô ta tắt thở luôn, tim ngừng đập, tôi thấy luôn mà mới chạy bán sống, bán chết ra đây.Những người kia nhìn nhau vẫn không tin lời bà ấy nói, họ cho rằng bà ta bị ảo tưởng nên mới thấy lung tung.
Trúc vỗ nhẹ vai bà trấn an:- Được rồi, không sao, không có ai chết hết cả.
Bà đừng có suy nghĩ nữa, không ốm ra là khổ đấy.Bà Hoà vẫn cương quyết tin vào trực giác của mình, bà ngẫm nghĩ một hồi rồi hơi reo lên:- Cô ta có cái nốt ruồi son sau khoé mắt.Lần này, ai ai cũng há hốc mồm, có đứa đờ đẫn ngã huỵch xuống đất.
Con Út sợ hãi hét toáng lên:- Hồn...!là hồn mợ Tú.Trúc hất luôn tay bà Hoà, chạy ngay lại sát bên cậu Quyền, đứng nép sau lưng người ấy.
Cô bỗng nhiên thấy rét run cả người, tim đập loạn xạ.
Mọi lần, cô vẫn lờ mờ thấy cái bóng trắng qua lại, lần thì thấy con ma đang bay lượn hôm cô định trốn khỏi phủ lúc nửa đêm.
Trúc ho khù khụ, líu cả lưỡi:- Lữ biến đỉnh, to cha co ma do ta sa che ( tổ cha con ma doạ tao sắp chết)Bà Hoà sau trận hôm nay bị doạ cho sợ mất mật, ngay trong buổi sáng tức tốc bắt vợ quan thái thú phải rời khỏi đây.
Chứ cứ tình hình này bà không chết vì bệnh tật mà chết vì bị suy tim.
Ông Chỉnh áy náy tiễn dì của mình và hai người kia lên xe ngựa.
Ông không quên mời mọc:- Thật xin lỗi vì đã để dì thấy những chuyện không hay ở phủ.
Lần sau mọi người tới sẽ không có những chuyện như thế này nữa đâu.Ba người kia nhanh chóng gật đầu rồi gấp gáp lên xe ngựa.
Thực ra không riêng gì bà Hoà, vợ chồng quan thái thú cả đêm cũng không chợp mắt được.
Tầm sang canh, ông bà ấy cùng nghe thấy tiếng nỉ non như tiếng oan hồn truyền đến.
Cánh cửa sổ cứ đập rầm rầm làm hai vợ chồng rúc sát vào nhau kinh hãi.
Sáng nay lại nghe chuyện của bà Hoà nên hai ông bà không do dự mà chuồn thẳng cẳng.
Họ đã lờ mờ nhận ra phủ này không hề đơn giản như bên ngoài mà còn rất nhiều hồn ma vất vưởng.Ông Chỉnh bị phen muối mặt thì giận cá chém thớt, ai làm gì ông cũng không vừa ý.
Thấy con mèo đi ngang qua mà ông ấy còn cầm luôn cái đòn gánh đuổi đánh tới tấp.
Bà Cả bưng cho ông cốc trà giải nhiệt thì bị ông ném luôn ra ngoài, chửi bới thậm tệ.
Cả phủ căng như dây đàn, hôm nay là ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời họ, chưa khi nào họ thấy thái sư giận dỗi vô lí như thế.Trúc ngán ngẩm:- Đã thấy ông ấy khó ở vậy thì biết thân, biết phận trốn cho xa đi, cứ lượn lờ trước mặt ông ấy làm gì không biết.Cậu Quyền thấy vợ cứ tự nói chuyện một mình, mặt nhăn nhó khó coi thì tò mò hỏi:- Mợ sao đấy, đi ăn thôi.Hai vợ chồng dắt nhau ra đầu làng, ở đó quán ăn vừa mới mở từ sáng nay.
Quán đìu hiu không hề thấy bóng dáng ai hết, ông chủ quán mặt buồn thiu, đứa bé trai bên cạnh đen nhẻm áng chừng bảy tuổi thì vẫn lăng xăng đi lau bàn ghế.
Trúc có chút hiếu kì:- Sao quán ông mới mở mà chẳng có mống nào ăn thế?Người chủ cúi gằm mặt:- Biết hôm nay tôi khai trương tiệm nên nhà lão Lục ngoài kia khuyến mãi ăn một tô tặng một tô.
Nhà lão bán ở đây cả chục năm rồi, lại còn giảm mạnh vậy nên khách ùn ùn họ kéo nhau qua đó.Trúc gật gù kéo tay chồng mình vào đây, quán này trang trí đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ.
Hai vợ chồng mỗi người một tô cháo lòng.
Ngay khi xúc thìa cháo đầu tiên cho vào miệng Trúc đã giật mình.
Cháo quán này ngon, ngọt có mùi thơm của hành tăm, chút húng quế trộn lẫn.
Cô nhìn chồng gật gù:- Cậu ăn đi, ngon lắm.Trúc cứ vậy húp sì soạt chỉ một loáng đã hết cả tô.
Cô vẫn còn thòm thèm nên chẳng ngần ngại gọi tiếp tô thứ hai, công nhận cháo nhà này như bỏ chất gây nghiện, càng ăn càng ngon vậy mà không ai đến đây làm cô có chút khó hiểu.
Vẫn biết bên kia đang giảm giá, nhưng không có một ai qua bên đây thì đúng là chuyện lạ.
Trúc nhìn đứa bé con mặt buồn rười rượi thì thương cảm.
Cô vừa ăn vừa nói với chồng:- Cậu cầm bạc không, bao hết quán này cho em.
Hôm nay, mình phải giúp ông ấy mới được, em ghét cái thói cạnh tranh bẩn.Quyền ậm ừ:- Tuỳ mợ, mợ thấy sao hợp lí thì làm.Cậu ấy đưa bọc bạc cho vợ, Trúc vui vẻ nhận lấy đi ra quầy đặt mạnh xuống bàn:- Tôi bao quán ông ngày hôm nay, đưa cho tôi hai cái chảo ra đây.Ông chủ quán nhìn bọc tiền nặng trịch thì ái ngại:-Không, tôi không lấy đâu.
Tôi chỉ lấy đủ phần các vị ăn thôi, đội ơn cô có ý tốt nhưng tôi không lấy.Trúc tặc lưỡi:- Ai bảo tôi cho ông, cầm lấy lát rồi biết, lằng nhằng.
Vào lấy cho tôi hai cái chảo ra đây.Ông chủ quán ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn làm theo y như cô gái lạ này căn dặn, ông vào bếp chọn hai cái chảo vẫn con mới mang ra.
Trúc hí hửng đứng ra đường đập mạnh hai cái chảo vào nhau:- Bà con chú ý, bà con chú ý.
Quán ăn chúng tôi hôm nay khai trương nên miễn phí cho mọi người, nhanh chân lên nào, nhanh còn chậm hết.
Vào đê bà con, cô bác ơi.Những người đi đường nghe vậy rầm rầm chạy đến, nhốn nháo:- Sao, sao, miễn phí ấy hả, thật không?- Ô hay, chứ không lẽ tôi đùa.
Bà con xếp thành hàng ngay ngắn, lần lượt đi vào.Mọi người nghe vậy sướng rơn, lũ lượt ào ào chạy đến.
Chẳng mấy chốc quán ăn đã chật kín không còn chỗ chứa, bên ngoài vẫn rất đông người đang xếp hàng dài.
Bỗng một người reo lên:- Ôi đây là mợ Ba ở phủ thái sư đấy.
Mợ ấy tinh thông kinh dịch, liệu việc như thần.Cả đám đông người nhốn nháo, hướng tầm mắt về phía Trúc.
Cô ấy cao giọng:- Hôm nay, tôi đang nhàn rỗi nên nổi hứng coi tướng số.
Nhưng tại đông quá nên tôi chỉ có thể chọn những người hữu duyên mới coi được.
Ai thực sự đang gặp khó khăn thì tôi sẽ giúp, phí tuỳ tâm, mọi người dâng bao nhiêu tôi cũng hoan hỉ hết.
Nhớ xếp thành hàng, không chen lấn, xô đẩy, để lại tiền vào cái thúng này giúp tôi.Mấy người nghe tin này còn sướng hơn cả tin được ăn miễn phí.
Không dễ gì được đích thân thần tiên coi cho, cơ hội ngàn năm có một.
Họ mau mau, chóng chóng nối đuôi nhau xếp thành hai hàng mà dài ra tút tận ngoài đường.
Cậu Quyền lau mồ hôi ngẫm nghĩ:- Thầy thật thì ế chổng vó chẳng ma nào coi, vợ mình ba hoa, khoác lác mà lắm người tin thế không biết.Một bà lão ăn mặc sang trọng, người đầy vàng chói loá, bà ta bước lên đầu tiên, kính cẩn:- Con lạy cô, con đang gặp chút khó khăn về tình cảm gia đình, đứa con trai con nó ngỗ ngược, ăn chơi, phá phách.
Nó đã ba chục tuổi đầu mà vẫn không chịu tu tâm, sửa tính.Trúc gật gù:- Bà về nhà nhốt cậu ta vào phòng kín, cho nhịn ăn đúng năm ngày.
Hôm thứ sáu cho ăn cả ngày một bát cơm thôi, đánh thêm hai mươi gậy.
Cứ lặp đi lặp lại vậy bốn lần, bệnh của cậu ta tự khắc chữa khỏi.
Còn nữa tịch thu hết vàng bạc, không cho cậu ta cầm tiền dù nhiều hay ít.
Bà còn hay bị đau đầu đúng không? Về lấy ngải cứu, phơi khô hãm nước trà uống, ngày hai lần, bệnh này sẽ trị khỏi.Bà lão quỳ rạp xuống tâm phục, khẩu phục:- Con đội ơn cô.
Hôm nay gặp được cô là hồng phúc của nhà con rồi, đúng thật con có bệnh đau đầu, con sẽ nghe theo cách cô chỉ.Trúc mỉm cười xua tay ra hiệu người khác tiến lên, nãy cô thấy bà ấy hay bóp trán, nói chuyện nhăn nhó thì phán ngay ra bệnh đau đầu.Người thứ hai là một cô gái còn khá trẻ, cô ấy lại sát bên Trúc nói nhỏ:- Em bị bệnh này, mà không dám nói với ai.Cô ấy kéo hai tay áo, nguyên khắp cánh tay bị nẻ, da bong tróc hệt như da rắn, cô ấy còn nói cả người chỗ nào cũng bị vậy.
Trúc vẫn bình thản, buột miệng:- Ma la ta ho ro ( Dịch là: May là ta học rồi)- Cô về lấy nước nóng, bỏ muối hột vào rồi tắm sạch sẽ.
Tắm xong khi còn ẩm bôi kĩ dầu dừa, day thật mạnh cho thấm đẫm.
Ngày nào cũng làm vậy một lần là bệnh sẽ khỏi.
Về làm luôn đi.Cô gái kia sung sướng cảm tạ rối rít, đưa tiền vào cái thúng rồi đi về.
Cứ vậy hết người này sang người khác, chẳng mấy chốc cái thúng đầy ắp tiền không còn chỗ chứa.
Trúc vừa làm vừa đủng đỉnh:- Quán ăn này là do ta đích thân mở hàng, cúng bái.
Sau này, mọi người có khó khăn gì cứ qua đây ăn ủng hộ thì những thứ xui xẻo sẽ tự khắc biến mất.
Đừng ham rẻ, của rẻ là của ôi.May mắn sao hôm nay toàn những người hỏi về bệnh nên Trúc may mắn vượt qua mà không hề gặp bất cứ cản trở nào.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc cô đang ngất ngây trong chiến thắng thì có một người mặc đồ giống như một pháp sư bước lên.
Ông ta nghiêm mặt:- Cô gái, cô dám mạo nhận thần linh còn đi lừa bịp thiên hạ nữa.Trúc thoáng giật thót nhưng phải cố như mình vẫn ổn.
Cô nhìn vào người kia hất hàm:- Ý ông là sao?Ông ấy vẫn bình tĩnh, kéo cái ghế gỗ thong thả ngồi xuống:- Tôi muốn thách đấu với cô, giữa thanh thiên bạch nhật này, sẽ lộ ra ai thật, ai bịp bợm.Mọi người hiếu kì bàn tán, những người khác cũng ùn ùn kéo tới mỗi lúc một đông.
Trúc chắc mẩm tên này là cao tăng đắc đạo nên mới dám ra mặt như thế, cô như ngấm đòn nhưng giờ không còn cách nào khác đành muối mặt chấp nhận.- Ông nói đi, thử làm sao?- Tôi cho cô chọn ba người, tôi và cô cùng nói quá khứ của họ, những việc họ đang làm, hoặc đang giấu kín bí mật gì đấy.Trúc cười xoà:- Tưởng gì, chuyện này đơn giản.
Nhưng tôi cũng có điều kiện, hai chúng ta nhìn người đó, mỗi người một bàn cách xa nhau ra ghi vào tờ giấy để đảm bảo sự công bằng.
Nếu tôi hay ông phán trước thì người sau sẽ biết.- Được, cho cô chọn.Trúc chỉ đại ba người bất kì.
Chủ quán đi chuẩn bị hai cái bàn, bút mực sẵn sàng.
Cô gái này kéo chồng ngồi bên cạnh:- Cậu ta viết, tôi đọc.
Qua tôi bị rạn xương, viết không nổi.Trúc đưa mắt cầu cứu cậu Quyền, người kia chán nản chẳng thèm đáp lại.
Cô ghé sát tai chồng nói nhỏ:- Giúp em với, tối nay cậu muốn gì em cũng chiều hết, sau này em thề không gây chuyện.
Em mà thua em nhục mặt lắm không dám đi đâu gặp ai nữa.- Mợ nhớ cho kĩ lời hôm nay, không có lần sau đâu đấy.Trúc hí hửng cao giọng:- Ca quy nha to ra ta, ga xa ra ca, du ho ai qua.( Câu này có nghĩa là: Cậu Quyền nhà tôi ra tay, gạo xay ra cám, đừng hòng ai qua)Quyền hơi nhíu mày quan sát người phụ nữ mới được chọn, trong đầu cậu hiện ra một loạt những việc của bà ấy đã trải qua.
Cậu hí hoáy chép lại, bên cạnh vợ cậu vẫn đọc thần chú không ngừng nghỉ.
Nghe mợ ấy đọc những câu không ai hiểu, thì mọi người đều trầm trồ thán phục, đối thủ cũng bị mất phương hướng.
Ông ấy đã có kinh nghiệm hai mươi năm bắt ma nhưng chưa thấy môn phái nào có câu thần chú như vậy.
Ông cũng bắt đầu thấy hồ nghi về bản thân mình, hay cô ta là người bề trên phái xuống, chuẩn bị xuất hiện môn phái lạ.Trúc vui vẻ ngân nga:Bà đây số chẳng giàu sangCon cái nheo nhóc lại mang muộn phiềnVốn dĩ bản tính đã hiềnNhưng mà lại bị bệnh điên trong ngườiLên cơn là nói với cườiLàm cho thiên hạ kẻ cười, người chêVậy mà bà lại đam mêChu du thiên hạ đến quên đường về.Thực ra, Trúc liếc thấy cậu Quyền biết bà ấy bị bệnh điên nên cô cũng dựa vào đó xuất khẩu thành thơ.
Xưa cô dốt thơ đặc, nhưng dạo này chăm chỉ nghiên cứu chỗ sách của cậu ấy nên cũng khá khẩm hơn chút ít.
Bà kia nghe những lời cô ấy nói về mình thì thảng thốt, đứng im không nói nên lời.
Lúc sau khi hai người kia dừng bút, bà ấy cầm tờ giấy lên đọc thì càng ngỡ ngàng hơn nữa.
Vị pháp sư kia nói đúng nhưng so với Trúc thì không ăn nhằm gì, cô ấy kể tường tận như đã nhìn thấy tận nơi.
Người này thán phục xuýt xoa:- Cô tuổi trẻ tài cao, đúng thực là người giời, cô giỏi quá!Những tràng pháo tay vang lên như sấm truyền, họ reo hò cổ vũ:- Thánh nữ, là thánh nữ xuống trần gian giúp thiên hạ rồi.Trúc chỉ tay sang người tiếp theo:- Cháu bé lên đây.Một nhóc con chắc tầm năm tuổi, vị pháp sư bối rối:- Trẻ con thì sao mà nhìn được quá khứ?Trúc vênh mặt:- Ông không thấy nhưng tôi thì thấy, cậu ghi y như tôi đọc này.Trúc được đà càng chém tới tấp:- Ca Quy oi, vi da gi cu đu, e ti ca nha tre do.( Ý câu này :Cậu Quyền ơi, viết đại gì cũng được, em tin cậu nhất trên đời).Cô ấy đọc liên mồm, không một ai hiểu hết, ông pháp sư ngồi đần mặt như vị nghe sấm, bây giờ ông mới thực sự tin trên đời có người tài giỏi đến vậy.
Thảo nào, cô ấy đi ăn mà người ta xếp hàng chờ đợi.
Ông mở tiệm coi bói, ngày nào cao thủ nhất cũng được chục người là đã hạnh phúc lắm rồi.
Khi thấy chồng viết xong, Trúc gọi lớn:- Ai là người nhà cậu bé bước ra đây.Một người đàn ông bế theo một bé gái chen lấn giữa đám đông bước lên.
Trúc đưa cho người này tờ giấy kêu ông đọc dõng dạc.
Ông ấy vừa đọc vừa tấm tắc khen mãi, trúng phốc từng việc nhỏ nhặt.
Trúc vuốt tóc cười híp mắt:- Đứa mới sinh tôi còn biết quá khứ chứ đây đã nhằm nhò gì?Cậu Quyền rùng mình, cái này là cậu bó tay, vợ cậu mà đi nước này là cậu chết không kịp ngáp.
Vị pháp sư trợn mắt, không dám tin, lắp bắp:- Trẻ….trẻ mới sinh làm gì có quá khứ?Cô gái ấy biết mình lỡ lời nhưng vẫn chống chế:- Quãng thời gian trong bụng bu nó là quá khứ còn gì?Mọi người cùng nhau ồ lên một tiếng, ông pháp sư phục sát đất:- Tôi xin lỗi nãy trách nhầm cô, mong cô rộng lượng đừng chấp vặt.
Đúng là tôi già rồi nên lẩm cẩm, cô đúng là người trên phái xuống.Trúc cười cho qua chuyện, cô kêu chồng xách cái làn đầy tiền rồi xua tay:-Nhà tôi ba đời làm nghề thầy mo, đến đời tôi là thứ tư rồi.
Tôi cam kết chữa khỏi các bệnh, tôi còn có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại và tương lai.
Những câu thần chú kia nằm trong sách : To tu vi ( Tôi tự viết).
Trên đời có một cuốn duy nhất, dù nhiều vàng bạc cỡ nào cũng không mua được thì làm sao mà ông biết.
Tôi hôm nay coi vậy thôi, phủ nhà còn có việc.
Hẹn bà con khi khác.
Tôi về đây, mọi người nhớ qua quán này ủng hộ.Cô ấy đi rồi mà bao nhiêu người vẫn quỳ lạy, cảm tạ rối rít.
Họ còn tự động bỏ lại tiền chỗ mình vừa ăn xong.
Ông chủ quán không lấy nhưng họ vẫn kiên quyết không chịu.
Qua buổi sáng mà quán ông ấy nổi như cồn, ông pháp sư vẫn ngồi ngây như phỗng, nghĩ nát óc mà vẫn chưa ra cuốn sách cô gái ấy nói hình thù nó ra làm sao.
Bỗng một cô gái còn rất trẻ bước lại, cô ta mặt đầy nham hiểm:- Ông không nghi ngờ chàng trai bên cạnh cô ta à, cậu ta thực ra mới là người tinh thông kinh dịch đấy.======.