Không chỉ mợ mà cả cái Chi cũng ngẩn người ra.
Bầu bí gì được! Ai trong nhà mà chả biết lâu rồi cậu có ngủ với mợ đâu mà có bầu! Mợ chỉ hơi sững ra giây lát rồi lại mỉm cười: “Mẹ muốn bế cháu à? Thế mẹ phải khỏe trước đã… rồi con với cậu tính…”
“Ừ, ừ.
Trước cứ lo cho xong cái đã.” Giờ chuyện nhà ra thế, bầu bí chắc cũng chả yên với con quỷ đâu! Mà bà cũng chỉ hỏi cho vững dạ, rằng ban nãy bà chỉ mơ.
Bà tin con dâu bà ăn ở tốt lắm! Làm gì có chuyện mợ sinh ra cái thứ nghiệt chủng quỷ quái như kia được.
Rồi mợ đỡ bà ra gian sau, chỗ gian buồng cho thầy Tư.
Trước cửa phòng thầy có dán lá bùa, bên trong mùi nhang khói tỏa ra nghi ngút.
Mà quan trọng ở chỗ, cái Đào nó đang đứng lấp ló trước cửa phòng thầy.
Nó cứ đi qua đi lại, len lén nhìn trước rồi lại ngó sau.
Hai tay nó vò vò gấu áo, gương mặt lộ rõ vẻ bồn chồn không yên.
Thấy bà với mợ, nó còn chột dạ hơn, dường như còn định gõ cửa buồng nữa.
“Đào, em làm cái gì ở đây?” Mợ lên tiếng hỏi.
Mới ban nãy nó bị mợ hai mắng, mợ mới bảo nó lui đi đấy thôi, sao giờ lại ở đây.
“Em kiếm thầy có việc gì à?”
“Dạ… dạ mợ… con… con…” Nó ấp úng.
Thế là cái Chi lên tiếng hỏi: “Mày kiếm thầy, hay là bị hù?”
“Không… không có…” Nó liền xua tay.
Lúc này, cửa buồng mở ra, mợ hai với cái gương mặt đắc ý bước ra ngoài.
Nhưng vừa thấy bà với mợ là vẻ mặt của mợ ta liền thay đổi, chuyển sang trắng bệch.
Mợ chỉ cần thấy thế là biết, mợ ta bảo cái Đào đứng đây canh cho mình.
Mợ ta đưa tay lên vuốt ngực, mắt hơi trừng lên.
Rồi thấy cái nhìn đầy ý tứ cảnh cáo của mợ cả, mợ ta cũng thôi chứ chẳng nói gì.
Bà với mợ không hỏi, mợ ta cũng chẳng giải thích, chỉ cao giọng nói mấy tiếng “Con chào bà!” rồi lại ngoe nguẩy đi mất.
“Chắc em hai sợ nên gặp thầy thôi, mẹ ạ.” Mợ lên tiếng thay.
Mà bà cũng có quan tâm mấy đâu.
Mợ ta làm gì thì cứ mặc xác, giờ tâm trí đâu mà bà quan tâm cho đặng!
“Bà với mợ tìm tôi, không biết có việc gì?” Thầy Tư ngồi trên giường, mắt vẫn nhắm mà hỏi.
Mợ đỡ bà ngồi xuống ghế, bảo: “Bà cứ gặp ác mộng mãi, con quỷ nó cứ về quấy.
Không biết thầy có cách gì cho nó bớt về không? Để bà còn ngủ cho ngon giấc.”
Lúc này thầy mới mở mắt, cứ chăm chăm nhìn mãi vào giữa trán bà.
Thầy thở dài, lắc đầu: “Không biết bà đây thường mơ thấy cái gì? Ngoài con quỷ ra, bà còn thấy được cái gì khác nữa không?”
Bà nhìn mợ, mãi một lúc sau mới dám kể lại cái giấc mơ kinh hoàng ban nãy.
Bà cũng nói luôn: “Sao… sao tôi cứ thấy cái nhau thai… thầy ạ! Mà… cứ như càng lúc nó càng… nó càng lớn hơn ấy…”
Thầy vỗ đùi cái bốp, mặt nghiêm trọng hắn: “Thôi chết, ta lại quên mất nó!” Thầy bước xuống giường mà đi lại: “Cái thai của con quỷ lúc còn sống, tuy chưa lớn nhưng cũng đã có tim thai, tức là nó đã có sinh mệnh.
Ấy thế mà bà lại nỡ xuống tay hại nó.
Vong nhi, quỷ nhi chính là thứ vong linh khó trị nhất! Trước nó còn nhỏ, nay chắc do oán khí trong nhà, hay chính do mẹ quỷ của nó nuôi lớn mà nó lớn thêm.
Cứ thế này… haizz…” Thầy thở dài: “Khó nói lắm bà ạ!”
“Hả? Thật… thật vậy sao thầy?” Gương mặt bà càng thêm tái nhợt, run rẩy dựa vào người mợ.
Mợ nhìn thầy, hỏi: “Không biết vong nhi kia… nó có gây nghiệp gì trong nhà không, hở thầy?”
“Cái này cũng khó nói lắm.
Trước nó cứ về tìm người hại chết nó mà báo oán.
Sau… cứ cái đà này, nó mạnh thêm, nó lại báo cả nhà đoạn tử tuyệt tôn mất!” Vẻ mặt thầy nghiêm trọng hẳn.
“Không biết lúc mợ ba chết, cái thai đã được bao nhiêu tháng?”
“Vào khoảng gần ba tháng.” Mợ đáp.
Cái ngày làm lễ đó, bụng mợ ta cũng đã có hơi nhô lên rồi.
“Vậy là cái thai cũng đã lớn, bảo sao một chén thuốc phá thai cũng có thể làm mợ ta chết theo.” Thầy nhìn bà, thở dài: “Thai đã lớn, dầu gì cũng là một sinh mệnh mà sao bà lại…? Có phải trong chén thuốc kia, bà còn cố tình cho thêm thuốc, để sau này mợ ta không thể có con không?”.
Bà giật thót, cả người càng run rẩy dữ dội hơn.
Thú thật là bà có! Bà có thêm mấy liều thuốc, dẫu thầy lang có dặn như thế nguy hiểm lắm, dễ sau này không có bầu được.
Mà lúc ấy bà có nghĩ nhiều làm chi! Từ đầu bà đã không muốn cái dòng gái lầu xanh lẳng lơ ong bướm đó bước chân vô nhà, thì làm sao bà muốn có một đứa cháu mà nó mang cái dòng máu kia cho đặng! Ấy là chưa kể, cái loại đàn bà con gái tâm cơ kia, được cậu thương rồi lỡ nó đẻ con trai đầu lòng, thế thì trong nhà khó sống! Cháu đích tôn của bà phải từ trong bụng cái Vân chui ra bà mới ưng, chứ mợ ta thì không có cửa!
“Tôi chỉ… chỉ muốn… tôi đâu có cố ý bắt mợ ta chết đâu!”