Nhưng trên người cô không có bất kỳ lực lượng dao động nào, là một người cực kỳ bình thường.
Mà sự “bình thường” này, ở Phong Đô, lại là không bình thường nhất.
Mong rằng cửa hàng của cô có thể tồn tại ở Phong Đô được vài ngày, nếu như không thể…
“Bà chủ, tôi có thể…”
Nhận lấy cái túi cực kỳ nặng, giọng người đàn ông có phần ngại ngùng.
“Tôi có thể mua hết tương cà và tương ớt của cô không!”
“…”
Cố Tinh Yên sững người.
Anh trai, anh định quét sạch kệ hàng của tôi à!
“Đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng chai trên bàn đã mở rồi, tôi đưa anh hai chai chưa khui nhé!”
“Cảm ơn bà chủ, lần sau tôi sẽ tiếp tục đến đây!”
Anh ta vui mừng quá đỗi, xách bao lớn bao nhỏ đi đến cửa rồi dừng lại, xoay người nở nụ cười răng cá mập.
“Tôi tên là Quản Tuấn Phong, tôi sẽ giới thiệu đồng nghiệp đến đây! Chúc bà chủ khai trương phát tài!”
“Cửa hàng đã nhận 82 tệ.
”
[Tiếp đãi thành công 1 vị khách, nhận được đánh giá 5 sao, phần thưởng tuổi thọ +1 ngày, tuổi thọ còn lại: 31 ngày.
]
Cố Tinh Yên không bỏ lỡ thông tin hiện lên trên giao diện, cô khẽ nhướng mày.
Thì ra tiếp đãi một vị khách, được đánh giá năm sao thì tuổi thọ sẽ tăng một ngày.
Vậy nếu không phải năm sao thì sao?
Thoáng chốc đã đến 12 giờ đêm, Cố Tinh Yên đã mở cửa hàng mười mấy tiếng, theo lý thuyết, bây giờ đã đến lúc nên đóng cửa.
Nhưng bỗng nhiên có ánh đèn chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt vào bên trong.
Cố Tinh Yên quay đầu nhìn thì thấy toàn bộ đường phố như sống lại, tất cả cửa hàng đều sáng đèn!
Cánh cửa rộng mở, đủ loại bảng hiệu đèn neon đua nhau thu hút khách hàng.
Con phố giây trước còn lặng ngắt như tờ trong nháy mắt muôn hình muôn vẻ, những cô gái mặc sườn xám tươi cười duyên dáng tụ lại, những ông cụ chắp tay sau lưng dắt chim đi dạo, thư sinh mặc áo dài xanh nho nhã…
Đối diện cửa hàng tiện lợi là vũ trường được trang trí lộng lẫy, nhiều người tụ tập thành từng nhóm, tiếng nhạc du dương nổi lên, tiếng ca hoà vào sự sôi động náo nhiệt của màn đêm.
“Hú…”
Tiếng gầm rú từ xa đến gần, một chiếc xe lửa kiểu cũ màu đen dừng trước một nơi khá gần vũ trường, rất nhiều người đi làm đang đứng đợi vội vàng chen chúc lên xe.
Nhớ tới Mạnh Bà mà Quản Tuấn Phong vừa nói… Nơi này là vị diện địa phủ!
Vậy… Có mùi hương khói không?
Cố Tinh Yên trố mắt nhìn mọi thứ, đến khi có khách mới bước vào, cô mới ý thức được thì ra 12 giờ đêm mới là thời điểm chính xác để kinh doanh.
May mà sau khi Quản Tuấn Phong rời đi, cô đã lập tức bổ sung nguyên liệu nấu ăn mới, lúc này khi phục vụ lượt khách mới cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.
Lượt khách mới là ba cô cậu thanh niên trẻ tuổi có phong cách khác nhau.
Chàng trai duy nhất trong nhóm hơi mũm mĩm, mặc áo hoodie và quần jean phổ biến ở thế kỷ 21, chân mang dép crocs, tính tình như anh trai tốt bụng nhà bên, dẫn hai cô gái bước vào.
Một cô gái trong đó gầy đến mức trông như bị suy dinh dưỡng, ngũ quan toát lên vẻ đẹp trong sáng tinh khiết, mặc đồng phục trung học kiểu thuỷ thủ.
Người còn lại là người đẹp cổ điển vẫn luôn được cô gái mặc đồng phục nắm lấy tay, cô ấy mặc trang phục nữ tối màu thời Mãn Thanh, đi đôi giày búp sen vàng cao ba phân, hoàn toàn thu hút sự chú ý của Cố Tinh Yên.
Ban đầu ba người cũng không có ý định mua hàng, chỉ đơn giản tò mò quán ăn bỗng nhiên xuất hiện trên đường lớn này.
Sau khi biết không phải quán của Mạnh Bà thì tất cả đều đồng loạt thở phào, trực tiếp mua mấy phần ăn vặt rồi bước vào vũ trường phía đối diện.
Lúc này âm nhạc trong vũ trường chuyển từ trữ tình chậm rãi sang nhạc dance nóng bỏng, có thể nghe thấp thoáng tiếng hoan hô hò hét.
Bởi vì tập trung nhìn vào vũ trường, bên mũi Cố Tinh Yên dường như còn nghe thoang thoảng mùi hương khói.
Mùi hương đó chỉ lướt qua, nhưng trong thoáng chốc đã biến mất.