Nghe nói quỷ hồn thường ăn hương khói, có lẽ kia mới là “ẩm thực” chân chính của vị diện này.
Vậy đồ ăn vặt của cô được coi là gì nhỉ?
Lại mở quán thêm sáu tiếng liên tục, có rất nhiều người tò mò nhưng chỉ đứng ngoài quan sát chứ không bước vào bên trong để mua hàng.
Khi đồng hồ điện tử trên tường chỉ sáu giờ, dường như có một bàn tay vô hình nhấn công tắc tổng, ngoài cửa hàng tiện lợi ra, tất cả cửa hàng khác trên đường đều tắt đèn không kinh doanh nữa!
Người đi đường hoàn toàn biến mất, tất cả âm thanh, mùi hương, sắc thái như thể bị lau đi hết, trở về sự vắng lặng giống như thời điểm trước lúc 12 giờ đêm.
Bầu trời vẫn một màu xám trắng, sương trắng không hề biến mất.
Cố Tinh Yên tò mò chạy ra ngoài cửa hàng nhìn xung quanh.
Không có người, toàn bộ con phố chỉ còn một mình cô là người sống!
Cố Tinh Yên sực tỉnh, xoay người về lại cửa hàng tiện lợi, trước khi vào trong, cô ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu…
[Cửa hàng tiện lợi 6 giờ]!
Bắt đầu từ 12 giờ đêm khi đường phố náo nhiệt, người ngựa như nước và đóng cửa lúc 6 giờ khi mọi thứ đều biến mất.
Truyền thuyết kể rằng người cổ đại đã xác định được thời gian, địa điểm sẽ gặp bách quỷ dạ hành, có lẽ, cô cũng gặp phải tình huống này, và mỗi ngày chỉ có thể “thấy” quỷ hồn trong 6 tiếng đồng hồ này.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là quỷ hồn biến mất, nếu không thì không thể giải thích được sự xuất hiện trước 12 giờ đêm của Quản Tuấn Phong.
Vừa nghĩ đến xung quanh có quỷ hồn đang đi lại mà mình không nhìn thấy, lông tơ của Cố Tinh Yên dựng đứng hết cả lên, vội vàng trốn về cửa hàng tiện lợi.
Mà đúng lúc này, giao diện hệ thống bắt đầu kết toán thu nhập trong ngày.
[Nhân viên: Cố Tinh Yên]
[Chức vụ: Quản lý thực tập (Cấp 1)]
[Đã mở khóa: Cửa hàng tiện lợi (100 m², lưu lượng khách trong ngày: 4, Phong Đô tệ: 122)]
[Tuổi thọ còn lại: 30 ngày]
Kỳ lạ, rõ ràng hôm nay đã tiếp đón bốn người khách mà tuổi thọ lại giống hôm qua.
Trước mắt đã biết Quản Tuấn Phong trả tiền hai lần nhưng chỉ có một lần cho đánh giá 5 sao, mà đúng là cô chỉ nhận được một thông báo +1 ngày tuổi thọ, mà thọ mệnh của con người mỗi ngày sẽ tự động -1, xem như là bù trừ cho nhau.
Nói cách khác, ba người khách đóng gói mang đi kia không hề đưa ra đánh giá.
Vậy thời gian đánh giá sẽ được tính thế nào? Ăn xong mới tính à?
Cố Tinh Yên cười khổ, bán hàng để mua mạng sống quả nhiên không hề đơn giản như vậy.
Rồi còn cái Phong Đô tệ kia nữa!
Góc trái giao diện hệ thống có “ảnh đại diện nhân viên” của cô và số liệu thực tế, ví dụ như lưu lượng khách trong ngày, tuổi thọ, mã nhân viên và tài sản,…
Trước mắt, trong cột tài sản chỉ có hai khoản tiền là Hoa Quốc tệ và Phong Đô tệ, đằng sau số tiền có dấu cộng, có thể tiến hành trao đổi giữa các loại tiền tệ này.
Mà Hoa Quốc tệ và Phong Đô tệ mặc dù có tỷ lệ quy đổi là 1:1, nhưng mỗi lần quy đổi sẽ bị trừ 20% phí thủ tục cho công ty!
Chậc!
Quỹ cũng không dám trừ mạnh tay đến vậy!
Như này có khác gì công ty anh để tôi mở cửa hàng ở khắp nơi, coi tôi như con cừu nuôi cho mập rồi lấy lông đâu chứ!
Kiên cường mỉm cười.
jpg
Treo bảng ‘Closed’ trước cửa, Cố Tinh Yên thu dọn đồ đạc rồi mở cửa kho ra.
Kho hàng có diện tích chừng 12m², bên trong có một kho lạnh tự động, kích cỡ đủ để một người bước vào, còn chứa được thêm hai con heo, tuy nhiên hiện tại trong đó chỉ chứa một lượng nguyên liệu nấu ăn không đáng kể.
Bên cạnh kho lạnh có một cánh cửa lớn, có thể đi thông đến thế giới nguyên bản của Cố Tinh Yên.
Ở góc tường khá xa kho lạnh là hai thùng giấy to thường dùng để chuyển nhà và một cái giường gập, trước mắt đây chính là toàn bộ gia sản của Cố Tinh Yên.