“Là điện thoại của ai?" Câu hỏi định sẵn có mùi thuốc súng, cô căn bản không để ý tới.
“Mẹ của anh.” Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Để anh đưa em về.”
Trên mặt Diệp Sơ Thần hiện lên một tia cảm xúc vi diệu: "Anh nói với mẹ anh về em rồi à?"
"Ừ."
Diệp Sơ Thần xấu hổ vì suy nghĩ hẹp hòi trước đây của mình, lén nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt thông minh híp lại, nói lời lấy lòng: "Em làm anh thức giấc rồi phải không, anh vào phòng ngủ nằm một lát đi, em đi mua đồ ăn sáng cho anh."
Tần Mộ Đông nắm lấy cổ tay cô, sự đụng chạm ấm áp khiến trái tim cô khẽ run lên, cô nghe anh nói: "Anh đi mua, em muốn ăn gì?"
Diệp Sơ Thần thuận thế vòng tay ôm eo anh, nũng nịu: "Em không đói, em rất muốn biết anh đã nói với mẹ anh về em ra sao, có nói em xinh đẹp và rất quyến rũ hay không?"
Giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Đông vang lên trên đầu cô: “Mẹ nhìn thấy ảnh của em, cảm thấy anh sẽ bị em bỏ rơi."
Diệp Sơ Thần chưa bao giờ nghe thấy anh nói những lời như vậy, vòng tay đang ôm lấy eo anh siết chặt hơn, trong lòng vui mừng tràn ngập nhưng lại phàn nàn: “Vậy chẳng lẽ anh không giải thích em không phải loại người đó à~"
“Em là người như thế nào?” Anh nghiêm túc hỏi cô.
Diệp Sơ Thần cong khóe môi, lòng tràn đầy vui mừng, tiến đến gần anh rồi nói: "Anh không biết em là người như nào mà còn đi thích em."
Giọng điệu nói chuyện của Diệp Sơ Thần có chút kiêu ngạo, Tần Mộ Đông đặt tay lên vai cô, muốn phá vỡ vòng ôm của cô, cô lại càng ôm anh chặt hơn: “Đừng mà! Ôm một lát thôi, yêu đương thì phải ôm nhau nhiều vào"
Tần Mộ Đông nhẹ nhàng nói: "Em không muốn ăn sáng à?"
“Dù sao thì lúc trước em cũng không ăn, ăn ít một bữa thì cũng chẳng có vấn đề gì."
Tần Mộ Đông để cô ôm mình, trong phòng khách yên tĩnh, nhịp tim của anh cũng mạnh mẽ như chính bản thân anh.
Diệp Sơ Thần lại bắt đầu băn khoăn, liệu lúc trên giường anh có dũng mãnh và thiện chiến hay không, có phải là trăm trận trăm thắng không.
*
Hiện tại là cuối tuần, Diệp Sơ Thần có việc làm thêm phải làm, cô ăn sáng với Tần Mộ Đông xong thì chuẩn bị bắt xe buýt đi làm thêm.
Tần Mộ Đông cầm chìa khóa xe hỏi cô: “Em không đủ tiền dùng à?"
Diệp Sơ Thần chớp mắt, gật đầu, rồi lắc đầu.
“Không phải là tiền không đủ dùng, lúc trước anh trả tiền viện phí cho em, em còn chưa trả lại cho anh, hơn nữa.."
Hơn nữa cô muốn độc lập về tài chính.
"Anh không cần em phải trả lại cho anh." Lúc nói chuyện, giọng điệu Tần Mộ Đông bình thường, Diệp Sơ Thần dùng thái độ chuyện công thì giải quyết kiểu chuyện công: "Như vậy không được, anh đâu có nợ em cái gì, em muốn trả, có điều thời gian sẽ hơi lâu một chút, nhưng mà em sẽ xử lý thật nhanh, hiện tại công việc này kiếm được rất nhiều tiền."
Tần Mộ Đông ngẩng đầu liếc cô một cái: “Em làm thêm việc gì?"
"Người mẫu ảnh."
Điện thoại của Diệp Sơ Thần rung lên, cô cầm lên nhìn một chút, lẩm bẩm nói: "Sao lại thế này nữa? Phiền chết được."
“Nếu không muốn đi thì đừng đi.”
Cô nhìn anh, kiềm chế lại lại sự nóng nảy của mình và nói: "Đâu phải không muốn đi, là chụp loạt ảnh couple, hơi phiền hà một chút."
Nói xong cô mới nhớ ra lúc này Tần Mộ Đông đã là bạn trai của cô, cô lén lút đi chụp ảnh đôi với người con trai khác…
Cô vội vàng giải thích: “Hợp đồng này em đã ký từ hồi năm ngoái rồi, lúc em đến với anh em cũng có với bên kia là bạn trai em sẽ để ý chuyện này rồi, nhưng mà --"
Nhưng mà đối phương hiển nhiên không quan tâm đến cô, sắp xếp như không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Tần Mộ Đông không khỏi dịu đi một chút, thấp giọng nói: "Chụp ở đâu, anh chở em đi."
Diệp Sơ Thần vốn tưởng rằng Tần Mộ Đông sẽ tức giận, sẽ ghen, nhưng chả có cái loằn gì cả, anh bình tĩnh tới mức không thể bình tĩnh hơn.
Buổi chụp hình kết thúc đã là hai giờ chiều, người mẫu nam hợp tác với cô đã đuổi kịp và giữ cô lại: "Thêm WeChat đê. Tôi học bên đại học T, sau này thường xuyên hợp tác."
Diệp Sơ Thần lịch sự từ chối: “Xin lỗi, điện thoại của tôi hết pin rồi.”
Là người lớn, nếu không sẵn sàng đồng ý thì sẽ từ chối, chàng trai trẻ hiển nhiên hiểu ý của cô, cười ngượng nghịu và hỏi: "Cậu đi một mình hả, có muốn đi chung taxi về không?"
“Em chụp xong chưa?" Khi cô đang định từ chối, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.
Chàng trai kinh ngạc nhìn Diệp Sơ Thần, giọng điệu nói chuyện của Diệp Sơ Thần lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, lộ ra vẻ vui mừng khó giấu: "Anh vẫn chưa đi à?"
"Em chụp xong chưa? Đi thôi." Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, động tác không thể tự nhiên hơn.
Lúc lên xe, cô nắm tay anh, nói đùa: “Có phải anh cứ ở đó lén nhìn em chụp hình không?"
“Ừ.” Anh nhếch khóe miệng cười nhẹ, không hề phủ nhận.
Diệp Sơ Thần ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ôm lấy cánh tay anh, ngọt ngào nói: "Cho nên anh thế này là đang đi kiểm tra à?"
“Em muốn ăn gì?” Anh chuyển chủ đề.
Khoé môi Diệp Sơ Thần hơi nhếch lên, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, cười vui vẻ: “Em muốn ăn anh ~”
Có lẽ do tối qua ngay cả phòng mà anh cũng không vào, cho nên anh càng tránh mặt cô, cô lại càng muốn trêu chọc anh.