Mộ Đông

Trong nhà hàng KFC, Diệp Sơ Thần cầm lấy áo khoác của anh ngửi ngửi, không có mùi khó chịu nào, chỉ có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt, một mùi hương khó diễn tả thành lời.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Gọi cậu mà cậu chẳng phản ứng." Giọng nói của Lâm Đông Thăng kéo suy nghĩ của cô lại.

Diệp Sơ Thần cắn ống hút nhìn sang, Lâm Đông Thăng mặc áo ngắn tay, quần túi hộp, khí chất hoàn toàn khác với Tần Mục Đông, đây mới chính là dáng vẻ mà người trẻ tuổi nên có.

Lâm Đông Thăng nhìn chiếc áo khoác không vừa vặn cô đang mặc, hỏi: "Cậu mặc áo khoác của ai vậy?"

“Của Tần Mộ Đông.” Cô thành thật trả lời.

Lâm Đông Thăng hơi lộ ra chút căng thẳng khi nhìn cô, Diệp Sơ Thần nghiêng đầu: "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là vô tình gặp nhau, mình bị mắc mưa khi trên đường đến đây, người bị ướt, trùng hợp gặp Tần Mộ Đông, chú ấy đưa ô và áo khoác cho mình."

"Sơ Thần, xưa nay cậu chưa từng giải thích những chuyện này với mình." Ánh mắt Lâm Đông Thăng trở nên phức tạp, "Cậu đang che giấu điều gì?"

Che giấu điều gì ư? Cô không cảm thấy mình đang che giấu điều gì, đó chỉ là một lời giải thích thông thường.


Diệp Sơ Thần rụt cả hai tay vào trong ống tay áo, môi trề ra: “Con người cậu, nếu mình không nói nhiều thì cậu thấy mình không thành thật, che che giấu giấu cậu, mình nói chi tiết thì cậu cảm thấy mình che giấu, Lâm Đông Thăng, sáng sớm tinh mơ mình cúp tiết học đầu đến đây đón cậu, còn đụng phải trận mưa lớn này, cậu không thấy cảm động chút nào sao?"

Lâm Đông Thăng chép miệng, nuốt lời định nói xuống, muốn cầm lấy chiếc ô Diệp Sơ Thần đang cầm chặt, nhưng cô vô thức siết chặt trong tay, nhận ra hành động của mình, cô dừng lại đưa cho cậu ta: “Trời đã mưa hai hôm nay rồi nên cũng chẳng có chỗ nào để mà chơi, chúng ta về gần trường học của mình trước đi ha."

*

Diệp Sơ Thần cùng Lâm Đông Thăng đi mua một chiếc áo khoác nữ, nhìn cô cẩn thận gấp áo khoác của Tần Mộ Đông cho vào túi, cậu ta thích thú: "Sơ Thần, mình nhớ có một mùa đông kia rất lạnh, mình cho cậu mượn găng tay nhưng cậu không dùng, cậu bảo trước tới nay không dùng đồ của nam giới."

Diệp Sơ Thần sửng sốt, lúc đó cô vừa gặp Lâm Đông Thăng, cậu ta hỏi cô theo phép lịch sự, cô không chút do dự nói rằng mình chưa bao giờ sử dụng đồ đạc người khác đã dùng qua.

Cô nheo mắt cười: "Cậu còn ôm hận à? Sau đó chẳng phải mình vẫn mặc đồng phục của cậu để tránh bị trường kiểm tra sao?"

Bàn tay đang cầm túi đồ của Lâm Đông Thăng hơi siết chặt: "Sơ Thần --"

Bầu không khí xung quanh trở nên u ám, Diệp Sơ Thần cảm thấy mình giống như một người phụ nữ bị bắt gian, cảm thấy bản thân có lỗi không thể giải thích được với Lâm Đông Thăng, đặc biệt là vẻ mặt tủi hờn tội nghiệp này của cậu ta khiến cô trông như một cô nàng xấu xa tệ bạc.

Cô siết chặt túi mua hàng trong tay, ngắt lời cậu ta: “Chỉ là một chiếc áo rách thôi, cậu đừng nghĩ phức tạp như vậy.”

Lâm Đông Thăng nhoẻn miệng cười, trong lòng như có chút khổ sở, cậu ta giơ tay xoa tóc cô, nhớ tới cô không thích, cậu gắng gượng nhịn xuống, cười khúc khích: “Diệp Sơ Thần, nếu như cậu thích ai đó thì nói với mình, mình xem xét cho cậu, đàn ông hiểu đàn ông nhất."

Diệp Sơ Thần hừ một tiếng: "Cậu còn chưa lớn nữa á, không thể xem như đàn ông."

Lâm Đông Thăng đến gần cô, hạ giọng: “Mình có phải đàn ông hay không thì cậu cũng đâu biết, có muốn thử một chút xem mình có phải đàn ông thật hay không nào?"

Diệp Sơ Thần đấm cậu ta: "Lâm Đông Thăng! Hiện tại cậu nói chuyện rất bất thường!"


*

Buổi tối, Lâm Đông Thăng nhận phòng khách sạn gần trường học.

Đến cửa khách sạn, Lâm Đông Thăng gọi cô, giọng lầm rầm cả hồi lâu: “Sơ Thần, mình vốn đến đây là để tỏ tình với cậu."

Lâm Đông Thăng nhìn Diệp Sơ Thần trầm mặc nói tiếp: "Thật ra mình rất thích cậu, mình nghĩ ra một câu nói để hình dung tình cảm mình dành cho cậu, không biết tình cảm đã có từ khi nào nhưng rất sâu đậm."

"Còn nhớ trước lúc thi đại học đã nói là sẽ cùng nhau thi vào chung một trường đại học, cậu sửa nguyện vọng nhưng chẳng nói cho mình hay, mình muốn học lại nhưng người nhà không đồng ý. Diệp Sơ Thần, mình đã suy nghĩ rất nhiều lần, đời này có thể mình sẽ chẳng còn gặp được ai có thể khiến mình rung động được như cậu, cậu bảo cậu muốn mình cả đời này làm bạn với cậu, nhưng mà mình không cách nào nhìn cậu yêu đương, kết hôn, sinh con với người khác, suy nghĩ của mình rất hạn hẹp, mình làm không được."

Diệp Sơ Thần không tiếp lời.

Giọng nói Lâm Đông Thăng nghẹn ngào, ngơ ngác nhìn cô: "Lẽ nào thử một chút cũng không được sao?"

Diệp Sơ Thần nghĩ có lẽ vẫn có khả năng, xoắn xuýt khoảng mười giây, cô thấp giọng trả lời: "Không phải là không thể, chỉ là sau khi thử rồi thì sẽ phát hiện tất cả chẳng đẹp đẽ như suy nghĩ ban đầu, tới sau cùng thậm chí đến cả làm bạn bè cũng không còn khả năng."

Lâm Đông Thăng nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt Diệp Sơ Thần, trong lòng chợt dịu lại, nói năng không mạch lạc: “Vừa rồi mình đang nói nhảm, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhanh về phòng ngủ đi, chắc cậu không muốn rề rà với mình để mà tới kí túc xá cũng không về được chứ, mình chắc không còn giống như trước, hiện tại mình khí huyết sung mãn, tuổi trẻ khí thế hừng hực--"


Diệp Sơ Thần biết cậu ta đang nói gì, khi mới biết bố mẹ ly hôn, cô không thể chấp nhận sự thật nên đã kéo Lâm Đông Thăng đi du lịch, tiền mang theo đủ để họ thuê một căn phòng tiêu chuẩn mỗi người ngủ một gian phòng.

Chính vì sự việc này mà Diệp Sơ Thần cảm thấy Lâm Đông Thăng là một người bạn đáng tin cậy, một người cô có thể tin tưởng, một người bạn có thể cho cô cảm giác an toàn.

Diệp Sơ Thần bước tới ôm lấy eo cậu ta, lẩm bẩm trong ngực cậu: “Lâm Đông Thăng, cậu xứng đáng có được một cô gái tốt hơn, một cô gái mà cậu yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu cậu, cậu nên tận hưởng tình yêu đi, mình mãi mãi là chỗ dựa cho cậu, giống như lúc mình cần thì cậu luôn ở phía sau vậy."

Nói xong, cô đã rời khỏi lồng ngực cậu ta: “Haiz, bị cậu chọc làm cho nói chuyện kỳ cục mất rồi, mau mau về nghỉ ngơi đi, mai mình dẫn cậu đến công viên giải trí, mình đã mua xong vé cả rồi.”

Lâm Đông Thăng nhìn cô bằng ánh dịu dàng: "Ừ, mình đưa cậu về."

Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Lâm Đông Thăng, cậu đưa cô đến dưới lầu kí túc xá, nhìn cô đi lên lầu rồi mới quay lại con đường cũ.

Diệp Sơ Thần nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat của Tần Mộ Đông trên màn hình điện thoại di động, siết chặt túi mua đồ trong tay, đầu óc trở nên bối rối, không hiểu sao, cuộc gọi WeChat mà ban đầu cô muốn gọi cho ông nội thì lại gọi cho Tần Mộ Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận