Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Những ngày sau đó ta lúc nào cũng lo sẽ bị hoàng hậu trả thù, nhưng đâu ai ngờ nàng đối với ta càng ngày càng thân thiết. Ta tự nhiên nhớ tới lời cha ta nói: không có việc gì tự nhiên lại xum xoe, chắc chắn có mưu đồ xấu. Cho nên lúc nào ta cũng canh chừng, nhưng nàng một chút sơ hở cũng không lộ ra, ngay cả hoàng đế ca ca cũng dần dần nghĩ rằng nàng biết sai liền sửa lại.

Tuy nhiên, chuyện nàng muốn hại ta một sớm một chiều cũng xảy ra. Có một ngày, có cung nữ cấp báo, nói hoàng hậu mua độc dược bỏ ở trong mật ong, chuẩn bị đem tặng cho ta ăn.

Hoàng đế ca ca nghe vậy phẫn nộ, dẫn người xông thẳng Khôn Trữ cung, quả nhiên tìm ra một lọ mật. Cung nữ bên cạnh nàng thấy tình thế không ổn, lập tức tố giác hoàng hậu có ý định hạ độc.

Hoàng hậu ra sức kêu gào, nói là bị người ta vu cáo hãm hại. Hoàng đế ca ca phái người tìm một con chó, cho nó ăn, con chó ăn hết nhưng vẫn không có việc gì.

Hoàng hậu ngay lập tức đứng ở một bên khóc lóc kêu oan, hoàng đế ca ca tự cảm thấy mình sai, mặt mày ngượng ngùng.

Ta vốn nghe phụ thân nói chuyện trong hậu cung vốn không đơn giản, xem ra hoàng hậu vừa đánh trống vừa la làng ngay lập tức làm cho hoàng đế ca ca bị một phen mất mặt, cho nên ta cũng không có cao hứng. Nhưng nói gì thì nói ta cũng thấy có gì đó không hợp lý, tự nhiên hai cung nữ vô tội kia bị nhận lấy cái chết, hai cung nữ ra sức dập đầu mà kêu xin.

Ta nhìn hoàng đế ca ca nói: “Hoàng đế ca ca, ngươi cứ để cho hoàng hậu mỗi ngày ăn hai thìa, quá nửa tháng sẽ thấy có hiệu quả.”

Hoàng hậu vừa nghe xong, tiếng khóc tạm dừng lại một chút.

Hoàng đế ca ca phát hiện có điểm khác thường, hỏi ta: “Là ý gì?”

Ta đưa lọ mật cho hắn xem: “Ngươi nhìn kỹ đi, mật này có một chút ít màu hồng nhạt. Ngửi thử xem, có ngửi được mùi phù dung không? Ngươi thử liếm liếm xem, có phải là có chút vị của rượu?”

Hoàng đế ca ca theo lời ta, gật gật đầu: “Đúng như lời ngươi nói, nhưng thế thì có gì khác lạ?”

“Chất độc này được gọi là túy phù dung, dĩ nhiên nếu ăn ít thì không sao, ăn nhiều hơn sẽ chết người, chưa hết, một khi chết thì dù có khám nghiệm cũng không phát hiện ra, do nó có rất ít độc tính. Độc này phải được tích tụ ít nhất trong vòng nửa tháng mới có thể có hiệu lực.”

Hoàng đế ca ca ngay lập tức thay đổi sắc mặt, “Lời ngươi nói ngươi có dám đảm bảo?”

“Đương nhiên, những loại khác ta không dám nói, nhưng thuốc này chính là do Nhị ca ta chế ra, nó đã từng hại chết con dê nhỏ mà ta nuôi, ta tuyệt đối không nhìn nhầm. Hiện tại trong kinh thành, tất cả thuốc này đều là lấy từ nhà của ta mà ra.”

Hoàng đế ca ca quay đầu hỏi hoàng hậu: “Ngươi còn có gì muốn nói không? Vậy chi bằng, ngươi cứ dùng mật này trong nửa tháng để chứng minh sự trong sạch?”

Hoàng hậu mặt xám xịt, quỳ rạp trên mặt đất, không còn lời nào để nói.

Hoàng đế ca ca giận dữ hỏi nàng: “Ngươi là hoàng hậu cao quí, vì sao năm lần bảy lượt lại muốn gây chuyện với một đứa bé?”

Hoàng hậu tự biết không còn đường sống cho nên vẻ mặt rất trấn tĩnh, nhìn hoàng đế ca ca oán hận nói: “Bệ hạ thực sự xem nàng là một đứa bé sao? Bệ hạ rõ ràng luôn nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, xem nàng như một nữ nhân.”

Hoàng đế ca ca biến sắc, quát: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Ta ở một bên nói chen vào: “Chuyện này thì có gì đâu, chẳng lẽ hoàng đế ca ca nên dùng ánh mắt nhìn nam nhân nhìn ta sao?”

Hoàng hậu thê lương cười lạnh: “Thiếp và bệ hạ vốn là vợ chồng từ khi còn thiếu niên cho tới bây giờ, vì bệ hạ thần thiếp đã cố gắng hết lòng, nhưng có ai ngờ, bệ hạ trong lòng lại chỉ thích cái tiểu nha đầu này. Việc đã đến nước này, thiếp cũng không thể biện bạch nữa. Tấm màn bí mật này có thể kéo lại, nhưng dù người có đem ta vứt bỏ cũng không thể dấu diếm chuyện này mãi, người nên coi chừng Hoàng tước ở phía sau.”

Hoàng đế ca ca kêu to: “Người đâu, đem hoàng hậu kéo xuống, trông giữ cho cẩn thận.”

Sau đó quay đầu nói với ta: “Liễu Liễu, ngươi đừng nghe nàng nói bậy.”

Ta vốn cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra: “Nàng đến cuối cùng là muốn nói cái gì? Chuyện ngươi thích ta, ta sớm đã biết a. Tấm màn bí mật hoàng hậu vừa nói là gì? Còn ai là Hoàng tước?”

“Ngươi không cần phải xen vào chuyện này.” Hoàng đế ca ca lôi lôi kéo kéo ta rời đi.

Trở lại ngự thư phòng, hoàng đế ca ca có vẻ rất mỏi mệt, “Ngươi xem, những người ở bên trẫm, còn có những người rắp tâm hại ngươi. Liễu Liễu à, ngươi đáp ứng hoàng đế ca ca một chuyện được không? Về sau, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ nói dối hoàng đế ca ca.”

“Được, ta cam đoan sẽ không bao giờ nói dối hoàng đế ca ca và phụ thân.”

Hoàng đế ca ca có vẻ không hài lòng, “Vì sao còn muốn mang cha ngươi ra đây?”

Ta mở miệng oán hận, “Bởi vì phụ thân rất giảo hoạt, mỗi lần ta nói dối đều bị phát hiện. Lần trước ta đem chuyện thí nghiệm thuốc ra làm trò chơi bị hắn phát hiện, hắn vừa bước tới đã biết ta lấy thái giám ra làm thí nghiệm thuốc, cũng may là chưa kịp tịch thu thuốc của ta.”

Hoàng đế ca ca tỉnh ngộ, “Thì ra là thế, trẫm nói với ngươi như thế nào? Phải đổi tính đi, mà gần đây ngươi cũng không có thí nghiệm thuốc. Rõ ràng là vẫn có chuyện chưa nói cho trẫm biết?”

Ta mặt nhăn lại đến, “Việc này rất là mất mặt.”

Hắn bị bộ dáng của ta làm cho nở nụ cười, chợt nhớ tới một chuyện nói: “Liễu Liễu, ngươi nói trong kinh thành, túy phù dung đều là do nhà của ngươi cung cấp, chuyện ra sao? Nhà của ngươi không phải đều là y nhân sao?”

“Đều là do mẹ ta làm, nàng dạy ta võ công cũng muốn lấy tiền công, cho nên chúng ta đành phải làm thuốc đi bán. Làm thuốc cứu người thì không thể bì được với phụ thân, cho nên đành phải làm độc dược. Nhưng mà ngươi yên tâm, những loại thuốc này đều rất an toàn, ăn vào không chết người. Vừa rồi, những lời nói với hoàng hậu lúc nãy đều là nói bậy, kỳ thật đến bây giờ, ta vẫn chưa từng thấy qua có bất kì ai bị túy phù dung độc chết người. Ai da, hoàng đế ca ca, vì cái gì mà cha mẹ ta đều kỳ quái như vậy? Ta nếu là nữ nhân của ngươi thì tốt rồi.”

Hoàng đế ca ca lại có thần sắc kỳ quái: “Trẫm phải nhớ ngươi là nữ nhân của trẫm?”

Ta mất hứng, “Thế thì sao? Ta không tốt sao? Ngươi chẳng phải đã từng nói rất vui vẻ khi ở bên ta còn gì?”

“Ngươi rất tốt, ngươi là lúc nào cũng làm trẫm vui vẻ. Chờ ngươi trưởng thành rồi sẽ hiểu. Liễu Liễu, sau khi ngươi trưởng thành thì vào trong cung sống với hoàng đế ca ca được không?”

Ta gật gật đầu: “Được, ta hiện tại không phải đang sống cùng ngươi sao?”

“Chuyện này và chuyện kia không giống nhau, về sau ngươi sẽ sống ở trong cung, không được đi ra ngoài.”

“Không đi???? Không được đi ra ngoài sao? Ta tuy rất yêu quí ngươi nhưng mà ta còn rất nhiều chỗ muốn đi, mẹ ta đi qua Tây Dương, về khoe với ta, ta cũng muốn đi.”

“Hoàng đế ca ca cũng sẽ cho ngươi đi ra ngoài dạo chơi, nhưng mà mỗi lần đi chơi về, ngươi đều phải trở lại bên cạnh hoàng đế ca ca được không?”

“Được.”

Hoàng đế ca ca cao hứng nở nụ cười, “Vậy chúng ta ngoéo tay.”

“Ngoéo tay.”

Ta về nhà đem sự tình kể cho phụ thân nghe.

Phụ thân suy nghĩ gì một lúc, hỏi ta: “Liễu Liễu, ngươi có biết hoàng hậu vì cái gì lại muốn hại ngươi không?”

“Bởi vì ta dùng cung đánh nàng, còn có hoàng đế ca ca thích ta và không thích công chúa của nàng.”

Phụ thân gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi trước giờ quá sức hung hăng càn quấy, làm nhiều chuyện không đúng ở bên ngoài. Cho nên rất dễ đắc tội với người khác, cũng dễ dàng đem tới mầm tai vạ.”

Ta không phục: “Nhưng mà nương so với ta còn hư đốn hơn, ta cũng không có thấy nàng đưa tới cái gì gọi là mầm tai vạ a?”

“Đó là bởi vì nương ngươi một thân võ công quét ngang vô số kẻ địch, không người nào địch lại. Nhưng ngươi lại không có bản lãnh gì, chỉ toàn ỷ vào hoàng đế ca ca, vì có chỗ dựa cho nên mới có thể hung hăng càn quấy như vậy. Tục ngữ nói, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy. Vạn nhất ngày nào đó hoàng đế ca ca ngươi đi vắng, ngươi chắc chắn sẽ không yên ổn mà sống.” Phụ thân có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Ta tuy rằng tức giận phụ thân, nhưng thật sự lời nói cũng có đạo lý, ta tự biết phụ thân ta vốn rất tài giỏi cho nên hướng hắn thỉnh giáo: “Vậy phải làm thế nào? Phụ thân.”

Phụ thân khẽ trầm tư, “Được, như thế này nhé, ngươi hoặc là luyện võ công đến cùng giống như nương ngươi, một thân võ công không ai bì kịp, chắc chắn là không ai dám trêu chọc ngươi; hoặc là học như phụ thân làm người tốt, sẽ khiến cho mọi người yêu thích ngươi.”

Ta nhảy chồm chồm lên phản bác, “Phụ thân mới không phải người tốt đâu, chính là hồ ly.”

Phụ thân xoa xoa đầu của ta, cười nói: “Vậy cứ học theo như phụ thân, người khác nhìn không ra cho nên sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

“Giống như phụ thân thật sự là quá mệt mỏi, ta thà cùng nương học võ.”

Phụ thân lại lộ ra nụ cười giống hồ ly: “Nương ngươi cả ngày chỉ biết có tiền, vẫn là đừng hy vọng giống như nàng. Nhà ông ngoại là võ học thế gia, vậy chi bằng ngươi đi tới đó học võ công cho thật giỏi không phải là tốt rồi sao?”

Ta ngay lập tức cảm thấy có gì đó kì lạ, “Không đi! Khẳng định lại là chủ ý xấu xa của nương. Nàng chính là muốn quăng ta đi để một mình độc chiếm phụ thân.”

“Lúc này ngươi nói vậy là oan uổng cho nương của ngươi.” Phụ thân giải thích, “Nàng cũng không biết đâu. Ta xem ngươi nếu cứ như vậy sẽ làm phiền này cẩm y vệ phải suốt ngày đi theo ngươi. Ta là ta muốn, ngươi tới nhà ông ngoại ngươi, trời cao hoàng đế xa, cẩm y vệ cũng sẽ không có làm phiền ngươi, về sau ngươi muốn làm gì cũng được. Đương nhiên, có đồng ý hay không tùy ngươi.”

Ta cuối cùng vẫn là cảm thấy được phụ thân giống như có mục đích khác, nhưng mà nghe phụ thân miêu tả, cảnh tượng tự do vui vẻ chợt hiện ra, tỏa sáng trong đầu ta, thế là ta động lòng.

Ta gật gật đầu: “Được rồi, ta đi. Nhưng mà phụ thân phải giúp ta làm vài loại dược để đem theo chơi, bằng không ta sẽ không đi, lại còn mỗi ngày đều ngủ ở giữa ngươi và nương.”

Phụ thân gõ đầu ta một chút, “Ngươi đúng là tiểu cường đạo, ngươi và nương ngươi thật giống nhau!”

Vài ngày sau, hoàng hậu bị phế, mà quốc không thể một ngày không có hậu, cho nên liền lập tức phong Tôn quý phi làm hoàng hậu vì đã có công sinh được trưởng hoàng tử. Tân hoàng hậu sau khi biết ta là bảo bối trong lòng hoàng đế ca ca, lại còn có hoàng hậu trước làm tấm gương, cho nên đối với ta ra sức lấy lòng nịnh hót.

Bất quá ta cũng chỉ hưởng thụ được vài ngày. Phụ thân đã làm thuốc cho ta xong, ta chuẩn bị lên đường rồi, Tam ca cùng Tứ ca cùng đi theo giúp ta. Đương nhiên ta cũng mang A Thát theo, lúc này cách xa tầm mắt của phụ thân, xem ta như thế nào chơi đùa với hắn!

Ta đi đến gặp hoàng đế ca ca để cáo biệt. Hoàng đế ca ca đương nhiên là luyến tiếc, không cho ta đi.

Thế là ta phải làm nũng hoàng đế ca ca, “Hoàng đế ca ca, ta chỉ đi ít ngày thôi, ta muốn học võ công cho thật giỏi để sau này hộ ngươi. Ngươi để cho ta đi nha.”

Hoàng đế ca ca không chịu, “Không được, học võ công thì cứ đi theo nương ngươi học thì tốt rồi, làm gì phải chạy xa như thế.”

“Nương không chịu dạy ta, lại còn muốn thu tiền của ta.”

“Trẫm thay ngươi trả là được, bằng không trong cung có thị vệ, cũng có võ công cao cường, chọn mấy dạy ngươi là được.”

“Không được, nương nói ta từ nhỏ đã tập là Mộ Dung gia nội công tâm pháp, luyện võ công khác không xứng.”

“Vậy thì không cần luyện, nhà của ngươi có nhiều người có võ công cao như vậy để làm chi? Trẫm sẽ phái thêm mấy thị vệ đi bảo vệ ngươi.”

Vừa nghe nói có thêm nhiều người bảo vệ ta, ta càng kiên định muốn đi, quyết tâm dâng cao. Ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: “Hoàng đế ca ca gạt ta, ngươi đã nói để cho ta đi ra ngoài chơi đùa, hiện tại ta muốn đi đến nhà ngoại tổ ngươi cũng không cho đi, sau này nhưng nơi khác chắc chắn ngươi lại càng không cho ta đi. Ta muốn đi, ta muốn đi, ngươi nếu không cho ta đi, chờ ta trưởng thành, ta cũng không muốn sống cùng ngươi......”

Hoàng đế ca ca ra sức dỗ dành ta, ta vẫn cứ thế khóc, ta thật sự muốn đi. Cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ, nói: “Được rồi, được rồi, hoàng đế ca ca cho ngươi đi, mau nín khóc, mắt đều đã sưng húp lên. Nhưng mà Liễu Liễu, ngươi đi nhưng không được quên hoàng đế ca ca, đến khi ăn tết, trẫm sẽ phái người đi đón ngươi trở về.”

“Được, hoàng đế ca ca, ta sẽ rất rất rất nhớ ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui