Nếu so giữa bà Hai, bà Ba và bà Năm thì bà Ba là kín tiếng và ít ra ngoài nhất.
Nhưng không phải vì thế mà bà Ba cũng giống như bà Năm luôn bị người khác xem thường.
Ở nhà họ Trần này, ngoài bà Hai ra thì bà Ba là người phụ nữ có thực quyền nhất.
Đến cả bà Út Lựu còn ít khi dám tranh chấp với bà Ba, bởi vì bà Ba là nhân vật có tiếng có miếng nhất trong dàn “hậu cung” của ông chủ Trần.
Mặc dù rất hiếm khi bà Ba ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài thì đã gọi được cậu Hai đến chơi.
Mà cậu Hai đối với người dì kế này lại rất tôn trọng, cậu đối xử với bà Ba còn tốt hơn đối xử với bà Út Lựu.
Còn lý do vì sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy thì phải quay về những năm cậu Hai còn thơ ấu, chuyện xưa tích cũ nhưng lại khiến cho cậu Hai không thể quên.
– Dì, con thấy bữa nay thần thái của dì tốt lắm, sau này thường xuyên ra ngoài hít thở không khí, ở mãi trong nhà thì sao chịu nổi?
Nghe cậu Hai quan tâm nhắc nhở, bà Ba nở nụ cười hiền hậu, tuy bà không trẻ trung xinh đẹp được như bà Năm, không đoan chính quyền lực được như bà Hai, nhưng bà lại là người vợ có khí chất cao quý thanh nhã nhất trong số bốn người vợ của ông chủ Trần.
Nhà mẹ đẻ của bà Ba cũng là một nhà giàu có tiếng, bà cũng giống như bà Hai là tiểu thư gia giáo được yêu thương ở trong nhà.
Quá khứ bà thua bà Hai nhưng nếu xét về diện được ông chủ Trần cưng chiều thì bà là nhất, bà Năm sau này chỉ là tạm thời thôi.
– Dì ở trong nhà quen rồi, mấy năm nay lại bệnh, không quen với lối sống nhộn nhịp ở bên ngoài.
Lần này cố tình trở ra cũng là vì chuyện của con thôi…
Dừng lại chừng vài giây, bà Ba đột nhiên khẽ nhíu mày, bà thở nhẹ ra một hơi cảm thán.
– Thằng nhóc này, sao con bữa nay trông kinh khủng quá vậy hả? Dì chịu không được, tối nay kiểu gì cũng bị mất ngủ cho coi.
Con cứ như vậy bảo sao không lấy được vợ, Ngao sư phụ bộ không có cách gì hay sao?
Thế Phong cũng thừa biết bộ dạng của anh trong mấy ngày nay rất khủng bố, cũng không phải anh muốn như vậy, chẳng qua là anh không tiết chế được, cứ luôn cảm thấy u uất trong lòng.
Đến ngay cả A Đông còn né tránh không dám đến gặp mặt anh, cậu ta có chuyện gì cần báo thì đều báo cáo thật nhanh rồi tìm cách trốn mất.
Nếu anh mà vẫn cứ như thế này, bảo đảm thời gian về sau chắc chỉ có khỉ mới dám chơi chung với anh.
Cậu Hai nhìn về phía bà Ba, cậu nói trong sự bất đắc dĩ.
– Ngao sư phụ vẫn đang tìm cách, con cũng cố gắng tiết chế… nhưng mà dì biết rồi đó… không tiết chế được bao nhiêu.
Trời sinh ra con đã quái dị như vậy, con cũng không muốn bản thân mình như thế.
Bà Ba hiểu được nỗi lòng của cậu Hai, bà thật lòng cũng rất thương đứa con chồng này, bởi vì có một đoạn thời gian trong quá khứ, bà chính là người nuôi dưỡng cậu Hai khi mà bà Hai bận rộn sinh ra cậu Tư.
Năm đó bà nhận chăm sóc cho cậu Hai là vì bà thương đứa bé này chịu thiệt thòi, chứ bà nào có nghĩ đến chuyện gì sâu xa.
Vậy nên tình cảm của bà dành cho cậu Hai cũng đặc biệt tốt, mà cậu Hai cũng rất tôn kính bà, chuyện này đến bà Hai còn không thể xen vào được.
– Ừm, chuyện này của con, dì cũng rầu lo không ít.
Dì ở trong nhà mỗi ngày tụng Kinh cầu nguyện, ít nhiều gì thì đều có cầu xin cho con.
Năm nay con cũng lớn tuổi rồi, nếu trong năm nay vẫn không lấy vợ sinh con thì biết đợi đến lúc nào nữa? Ba con truớc kia lấy vợ rất sớm, mà mãi đến tận mấy năm sau mới yên ổn có được tụi con.
Vẫn nên nghĩ đến chuyện lấy vợ đi Phong à, đừng cố chống đối với mẹ con nữa.
Cậu Hai không tỏ ra khó chịu khi nghe bà Ba xen vào chuyện riêng tư của mình, cậu đặt tách trà xuống bàn, ngữ điệu nghiêm túc trả lời bà Ba.
– Con không chống đối mẹ con, nhưng con thật sự không thấy thích mấy cô gái đó.
Con không muốn giống ba, nhất nhất cái gì cũng nghe theo lời của người lớn để rồi làm cho bản thân mình thiệt thòi.
Nếu con có năng lực thì còn sợ gì chuyện nhà vợ con nghèo khó không giúp được con.
Nếu người con thích là con gái của một nhà làm ruộng thì con cũng sẽ quyết cưới được cô ấy cho đến cùng.
Nhưng còn vấn đề ở đây là con không tìm được người con thấy vừa ý…
Nói đến đây, cậu Hai đột nhiên dừng lại, trong đầu cậu bất chợt hiện ra nụ cười rạng rỡ như nắng mùa đông của Ba Yến.
Nếu nói như có cô gái nào khiến cậu vừa ý, vậy thì cũng có đó, chỉ tiếc là cô ấy… chạy mất rồi!
Bà Ba cực kỳ tò mò về chuyện của cậu Hai, bà hiếm khi có dịp nói chuyện đàng hoàng với cậu, vậy nên bà liền tranh thủ hỏi.
– Vậy chứ dì nghe là con giữ cô Ba Thanh Yến con nhà ông Phú lại để “ở dâu” kia mà? Cô ấy đâu? Con chọn cô ấy đúng không?
Nghe nhắc đến tên Thanh Yến, cậu Hai lại tiếp tục cảm thấy u uất phiền muộn, lãnh khí tăng lên, cậu có chút buồn bực đáp.
– Người rất tốt, đáng tiếc là không thể ở bên cạnh con thôi.
Bà Ba thoáng sững sờ vài giây, thật sự là rất hiếm khi nào nghe cậu Hai nói những lời tâm trạng về tình cảm như thế này.
Xem ra là tin tức của bà rất chính xác, cậu Hai với cô Ba Yến có chút tình cảm mập mờ.
Nhưng chắc là cô Ba cũng giống như những cô gái khác, không chịu được dáng vẻ khủng bố này của cậu Hai… tiếc thật!
Vốn dĩ bà Ba còn đang phân vân không biết có nên đưa đứa cháu gái của bà đến nhà họ Trần hay không.
Bà rõ ràng là lấn cấn chuyện của cậu Hai và cô Ba, bây giờ nghe cậu Hai nói như vậy, bà coi như có quyết định, cũng không để cho cháu gái đợi lâu.
Nghĩ một chút, bà Ba lúc này mới khẽ giọng nói với cậu Hai.
– Phong à, con còn nhớ con bé Quý không?
Cậu Hai nhướng mắt nhìn bà Ba, giọng cậu trầm trầm, không nghe ra rõ cảm xúc.
– Là Trân Quý?
Bà Ba nghe thấy cậu Hai vẫn còn nhớ tên cô cháu gái nhà mình, bà bắt đầu cảm thấy có hy vọng, vội vàng giới thiệu.
– Đúng rồi con, là con bé mà lúc nhỏ dì có dắt qua chơi cùng con đó.
Tuổi tác hai đứa xấp xỉ nhau, con bé cũng không kém cạnh gì cô Hai Hạnh đang ở dâu nhà mình đâu.
Cậu Hai không quá quan tâm tới, cậu chỉ nhàn nhạt từ chối.
– Nếu dì định giới thiệu cô Quý cho con thì thôi đi, không ai chịu được con đâu, để yên cho con gái nhà người ta đi lấy chồng.
Bà Ba đột nhiên cười tươi tắn, bà vui vẻ nói.
– Không, con bé này đặc biệt, không giống như những cô gái bình thường đâu.
Bởi cũng vì lý do đặc biệt này mà con bé mới không thể lấy chồng được… không người đàn ông nào chịu được con bé.
Bà Ba úp mở bỏ dỡ nửa chừng khiến cho cậu Hai có chút tò mò, cậu hỏi.
– Đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Còn có người đặc biệt hơn con?
Bà Ba gật đầu tắp lự, ý cười rạng rỡ hiện rõ lên trên khóe mắt, bà nhanh chóng trả lời, không dám để cậu Hai đợi lâu.
– Sự đặc biệt của hai đứa vừa vặn có thể bù trừ được cho nhau, Trân Quý là cháu gái của dì, con bé không sống ở đây, nhà con bé ở thành phố.
Nghe ba mẹ con bé nói, số con bé mệnh lạ, thân là nữ giới nhưng lại mang mệnh nam giới.
Tức là thay vì nữ giới phải thuần âm hơn thì con bé này lại thuần dương hơn.
Vậy nên không có người đàn ông nào ở lâu bên cạnh con bé được, đều bị mệnh lạ của con bé gây áp lực rồi tự động chia tay.
Dì nghĩ… hai đứa rất phù hợp với nhau đó!
Dưới ánh mắt mong đợi long lanh của bà Ba, trong lòng cậu Hai đột nhiên có phần dao động lạ thường.
Nếu đúng như lời bà Ba nói thì cô gái tên Trân Quý này là một trong số những mệnh kiếp cực kỳ hiếm lạ trên dương gian.
Ngao sư phụ đã nói với cậu về trường hợp này, và thầy cũng đang tìm kiếm một người như vậy cho cậu trong suốt bao nhiêu năm qua.
Thầy nói, thân người nữ mà thuần dương là rất hiếm, có khi trong mấy trăm năm còn không có được một người.
Nếu đúng thật Trân Quý có mệnh này, vậy thì quả thật là quá mức quý hiếm…
– Sao con? Dì đưa con bé tới cho con gặp mặt nha, con bé Trân Quý này thì người cũng như tên, mặt mũi xinh đẹp, mặc dù không đẹp được như cô Ba Yến… nhưng dì chắc chắn là xinh hơn cô Hai Hạnh và cô Út Nhung nhiều.
Con bé lại còn là con gái thành thị, tư tưởng thoải mái, khá là hợp với con đó Phong.
Thế Phong không trả lời, anh thật ra đang do dự, mặc dù anh cũng không rõ là anh do dự vì nguyên nhân gì.
Rõ ràng đây là cô gái mà cả anh và Ngao sư phụ đã tìm kiếm từ rất lâu rồi, đáng lý anh phải vui mừng mới đúng chứ, sao lúc này anh lại có cảm giác vui buồn lẫn lộn như thế này?
Lại không đợi cậu Hai trả lời, bà Ba đã thay cậu quyết định.
– Mà con bé cũng đang ở đây, để lát dì kêu con bé tới chơi, con ra gặp mặt là được.
Dì không ép gì con đâu, con thích thì tìm hiểu, không thích thì thôi, không sao cả.
Chuyện yêu đương là tùy vào cảm nhận của con, dì chỉ giúp con thôi, không như mẹ con ép con đâu, yên tâm.
Cậu Hai hoạ hoằn lắm mới chịu gật đầu, cậu một nửa là tò mò, một nửa là không muốn làm cho bà Ba thất vọng…
Chỉ là trong lòng cậu vẫn đang nhớ tới một người, một người vô tâm vô phế nào đó không biết đang trôi nổi ở đâu… thật là… khó chịu!
*
Ba Yến đang ngủ gà ngủ gật trên xe khách đột nhiên hắc xì liên tục không rõ nguyên do, cô ngứa mũi chà chà, sau đó lại trở mình ngủ tiếp… vô tâm vô phế đến thế này là cùng!
*
Ba Yến quay trở về đến nhà họ Trần thì đã là chiều tối, cô phải ngồi gần nửa ngày trên xe khách, cả người ê ẩm đến đờ đẫn.
Ai mà nhìn thấy cô lúc này chắc không dám nghĩ cô chính là mỹ nữ Thanh Yến nổi danh khắp xứ Gò đâu!
A Ti đang thỉu não quét sân nhà, vừa nhìn thấy Ba Yến ló dạng, cậu nhóc liền hét lên một tiếng, sau đó khóc lóc nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Lại còn chưa kịp đợi Ba Yến uống được một cốc nước lã cho đỡ khát, cậu nhóc không hiểu lên cơn gì liền kéo Ba Yến đi một mạch tới khu nhà phía tây.
Kéo cô đến một góc ngay cạnh hàng rào, không đợi cô kịp quạu quọ mắng mỏ, A Ti liền chỉ tay về một hướng, cậu nhóc uất ức thọc mạch vào tai Ba Yến.
– Cô Ba… cô thấy cái gì chưa? Cô đi cho lâu vô, cho lâu dữ vô… để cậu Hai giận cô… cậu Hai có người mới rồi kìa? Coi tức ghê hông? Cô có muốn đánh ghen hông?
Ba Yến mắt tròn mắt dẹt nhìn theo phía tay của A Ti đang chỉ, cô không có bị mù, mặc dù mệt mỏi nhưng đầu óc cô vẫn còn minh mẫn thông tuệ lắm.
Chà, cô gái kia xinh đẹp mặn mà quá nhỉ? Xung quanh còn tản ra dương khí mạnh mẽ bất phàm nữa chứ?
Coi cậu Hai cười vui chưa kìa? Răng cậu trắng quá, chắc muốn thay bộ răng mới rồi nhỉ?
Cô mới đi có mấy hôm mà cậu Hai đã muốn thay lòng đổi dạ rồi… cậu xứng đáng bị ăn hành… xứng đáng bị ngược đến chết đi sống lại… xứng đáng!.