Ngày hôm đó sau khi cậu Hai đột xuất về nhà thăm bệnh cô Ba Yến, sau khi rời khỏi phòng cô Ba, cậu Hai liền đến gặp riêng bà Hai.
Cũng không ai rõ là có chuyện gì quan trọng mà lại khiến cho cậu Hai phải bỏ lỡ công việc giữa chừng để về nhà đột xuất như vậy?
Cũng trong ngày hôm đó, cậu Hai ra lệnh cho chú Sáu quản gia dọn một phòng riêng cho cô Ba Yến vào ở.
Phòng của cô Ba Yến sẽ ở chung gian nhà với phòng của cô Hai Hạnh và cô Út Nhung.
Điều này cũng chứng tỏ địa vị của cô Ba Yến đã có sự thay đổi, cô Ba không còn là khách của nhà họ Trần nữa, mà cô Ba bây giờ đã trở thành “vợ bé” của cậu Hai.
Nói nom na cho dễ hiểu, địa vị của cô Ba Yến lúc này là ngang bằng với cô Hai Hạnh và cô Út Nhung.
Cô Ba có khả năng sẽ trở thành Mợ Hai, mà Mợ Hai thì lại chính là nàng dâu tiềm năng nhất cho vị trí chủ mẫu của nhà họ Trần, vị trí vinh quang vô đối chỉ sau người nắm quyền kế thừa gia tộc…
Sự thay đổi đột ngột này của cô Ba Yến khiến cho người nhà họ Trần xôn xao, mà không chỉ có nhà họ Trần, ngay cả người của tộc họ cũng bắt đầu dòm ngó nhìn sang.
Bởi ai cũng rất tò mò về chuyện của cô Ba Yến, lại rất hiếu kỳ không biết cô Ba Yến này sẽ đi được tới đâu!
Nhà họ Trần ở xứ Gò nổi tiếng từ thuở xa xưa về việc chọn con dâu rất khắc nghiệt, quy tộc theo chế độ phong kiến cực kỳ cổ hủ.
Mà vị trí Mợ Hai là vị trí của con dâu trưởng, mà con dâu trưởng thì khả năng trở thành chủ mẫu là rất cao.
Cũng vì sự đặc thù của cái ghế Mợ Hai mà từ lâu đời, cuộc chiến của các nàng dâu đã rất khốc liệt.
Bây giờ xuất hiện một cô Ba Yến không có nhà mẹ đẻ chống lưng, quả thật là chuyện hiếm gặp… rất đáng để người ta phải đem lòng hiếu kỳ.
Mà trong phòng riêng của bà Hai lúc này, bà cũng đang rất đau đầu vì tộc họ mới gọi bà đến để hỏi chuyện.
Bà đã phải uốn lưỡi mấy lần, tìm lý do thích hợp nhất để giải thích về chuyện của Ba Yến.
Việc con trai bà cho Ba Yến đến “ở dâu” trong nhà, tộc họ không nói là không được, nhưng bọn họ cũng không quá ủng hộ.
Bọn họ cho rằng gia cảnh của Ba Yến không môn đăng hộ đối, không thể trèo lên quá cao.
Bọn họ cũng đã ám chỉ, rằng có thể để cho Ba Yến ở lại, nhưng cái ghế Mợ Hai… Ba Yến không thể ngồi vào.
Xoa xoa huyệt thái dương, bà Hai ngồi tựa lên ghế nghiêng, tâm tình bà phức tạp, im lặng một hồi lâu, lúc này mới nghe thấy bà cất giọng nói với dì Thảo bên cạnh.
– Ngày mai dì sắp xếp cho cô Ba Yến theo học quy tộc chung với Hai Hạnh và Út Nhung đi.
Dì Thảo là người thân cận làm việc cho bà Hai, dì biết bà Hai không thích cô Ba Yến, hôm trước còn chống đối cãi nhau một trận với cậu Hai.
Lúc này đột nhiên nghe bà ra lệnh như vậy, dì quả thật có chút ngạc nhiên trong lòng.
– Chị… bộ chị đồng ý cho cô Ba ở lại rồi hả?
Bà Hai thở dài một hơi, rầu rĩ đáp.
– Không đồng ý thì còn làm cách nào, con trai chị đã muốn như vậy, chị nói nó cũng không nghe, chị cũng hết cách rồi dì.
Bây giờ tộc họ cũng đã biết, mà bọn họ cũng không ép mình đuổi cô Ba đó đi, ý của họ là giữ lại cũng được, bởi vì cô Ba Yến này xinh đẹp, có thể cải thiện gen trội gì đó cho con cháu đời sau.
Mà bọn họ đã không ngăn cản, vậy thì mình phải để cho cô Ba hòa nhập với nhà họ Trần chứ.
Cũng không cần nghĩ nhiều, cứ nghĩ cô Ba Yến này là người giúp cho thằng Phong sinh con đẻ cái đi, nghĩ vậy cho nhẹ cái đầu.
– Vậy bây giờ… mình cho cô Ba Yến cùng học quy tộc và lễ nghĩa giống như cô Hai và cô Út luôn hả chị? Có hạn chế về mặt nào không, hay là cả ba đều học giống nhau hết?
Bà Hai không nghĩ ngợi nhiều, bà nói luôn.
– Công bằng hết đi, không cần chèn ép Ba Yến trong cái chuyện học hành lễ nghi này đâu.
Học nhiều thì tốt, đỡ cho cô ta thiếu hiểu biết rồi gây họa cho thằng Phong.
Dì Thảo gật đầu nghe theo, chỉ là dì cũng có suy nghĩ riêng của dì, mà giữa dì và bà Hai thì không nên có chuyện giấu giếm, vậy nên dì cũng liền hỏi thẳng bà Hai.
– Chị, hôm bữa cậu Hai căng thẳng như vậy, có khi nào sau này cậu Hai sẽ cãi lời chị mà cưới cô Ba này luôn không?
Nhắc đến vấn đề của con trai lớn, bà Hai thoáng chốc cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bà nhớ đến ngày hôm đó con trai chạy tới tìm bà, thái độ kiên quyết chống đối ý của bà, làm cho bà tức đến mức đêm nằm xuống ngủ không được yên.
Bình thường con trai lớn đã khủng bố tinh thần bà, mà hôm đó thái độ của con trai lại còn dữ dội hơn gấp nhiều lần, bà thiệt sự bị doạ đến mức thức trắng nguyên đêm, sang ngày hôm sau liền bệnh.
Bà thân là mẹ của con trai bà, nhưng bà lại không nói được con trai, từ bé đến giờ lúc nào cũng không nói được… tức c-h-ế-t bà mà!
– Nó có muốn cưới cũng không được, nó là con trưởng, là cháu trưởng trong nhà, nó không có quyền hành lớn như vậy.
Chưa biết nó có được kế thừa hay không, nhưng chỉ riêng cái danh cậu Hai của nó đã hạn chế nó rất nhiều trong chuyện hôn nhân rồi.
Chứ nếu không, dì nghĩ là nó sẽ chịu để cho chị và mọi người sắp xếp cho Hai Hạnh và Út Nhung tới đây “ở dâu” hay sao?
Dì Thảo nghe bà Hai nói như vậy thì dì cũng hiểu được một hai, cô Ba Yến này có thể ở lại nhưng sẽ không có được kết quả gì tốt đẹp, hiểu ngắn gọn như vậy đi.
– Em hiểu ý của chị rồi, sau này em sẽ dễ chịu hơn với cô Ba Yến, chị không cần lo.
Bà Hai nhướng mày nhìn sang dì Thảo, bà nhìn ra được ý tứ ẩn sâu trong lời nói của em gái mình.
Đột nhiên nở nụ cười, bà Hai gật khẽ đầu, bà nhàn nhạt lên tiếng.
– Phải! Dì nên đối xử tốt với cô Ba một chút, vốn dĩ cô ấy đã phải chịu thiệt thòi rồi…
Dừng chút, bà Hai như có suy nghĩ gì đó, khoảng chừng vài giây sau, bà mới cất giọng ra lệnh cho dì Thảo.
– Dì đi thông báo cho người trong nhà biết, kể từ nay về sau phải đối đãi với cô Ba Yến giống như cô Hai Hạnh và cô Út Nhung, không được xem thường cô Ba nữa.
Sẵn tiện báo luôn cho bà cô Út, bà Ba với bà Năm… nói rõ một chút cho bọn họ biết về chuyện của cô Ba.
Nhà họ Trần này cũng không thể có tiếng mà không có miếng, làm sao lại để cho một cô gái phải chịu thiệt thòi được… dì hiểu chưa?
Dì Thảo cười nhạt gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng dì cũng bắt đầu có tính toán, tính toán riêng cho cô Ba Yến đệ nhất mỹ nhân xứ Gò này!
*
Ba Yến sau khi được dọn vào nhà chính ở, cô hàng ngày phải đi học quy tộc và lễ nghĩa chung với cô Hai Hạnh và cô Út Nhung.
Thi thoảng còn được dì Thảo đưa đi cúng bái, chào hỏi một vài người trong tộc họ Trần.
Dì Thảo đối xử với cô cực kỳ tử tế, không khắc khe, ngược lại còn rất dịu dàng chỉ bảo.
Thái độ này của dì Thảo làm cho Ba Yến cảm thấy hoang mang trong lòng, bởi cô không dám nghĩ tới chuyện là cô sẽ được nhà họ Trần đối xử bình đẳng và tử tế như vậy.
Sau buổi học lễ nghi, dì Thảo cho ba người Ba Yến về nghỉ sớm một bữa, chiều không cần học, nếu rảnh thì có thể đến nhà bếp xem nhà bếp nấu mâm tiệc đãi khách, tối sẽ có một buổi tiệc nhỏ, là khách của bà Út Lựu đến chơi nhà.
Dì Thảo nhìn về phía ba người Ba Yến, dì nhoẻn miệng cười khuôn phép, ngữ điệu dung hòa, dì nói.
– Ba cô về phòng nghỉ đi, tối bà cô Út có làm tiệc, bà cũng nhắn với tôi là kêu ba cô đến chơi, có cả mấy vị tiểu thư trong tộc họ.
Cô Hai, cô Ba với cô Út chuẩn bị tươm tất một chút, tối đến ăn tiệc với mọi người, vậy nhé!
Dì Thảo nói xong liền rời đi, để lại trong phòng ba cô gái với ba cảm xúc tâm tình khác nhau.
Tính của cô Hai Hạnh rất ít nói, ngược lại cô Út Nhung thì nói hơi nhiều, còn về phần Ba Yến thì thích mới nói, không thích sẽ không nói.
Bình thường ba người các cô ở cạnh nhau cũng không có xích mích, ngược lại rất đằm thắm dung hòa, người ngoài nếu không biết mà nhìn vào thì sẽ nghĩ bọn họ là ba chị em trong một nhà.
Lúc này, Út Nhung liền quay sang hai người Ba Yến, giọng nói trong trẻo ưa tai, cô ấy thắc mắc hỏi.
– Hạnh với Yến tối nay sẽ mặc cái gì? Mình mặc váy có được không?
Hai Hạnh trước sau như một, lúc nào cũng là biểu cảm dịu dàng và đoan chính, cô ấy trả lời trước.
– Mặc váy cũng được, nhưng kín đáo một chút, dù sao cũng là chỗ người lớn mở tiệc, không phải tiệc của giới trẻ tụi mình.
Út Nhung khẽ gật đầu, cô ấy đồng tình.
– Tôi cũng nghĩ là nên mặc váy dài chấm gót chân, hoặc không thì sẽ mặc quần dài, không nên mặc đồ ngắn quá.
Yến, Yến định mặc gì vậy?
Ba Yến không chú trọng quá đến bữa tiệc này, cô còn đang phân vân không biết có nên đi hay không, bởi vì ai mà không biết là bà Út Lựu đâu có ưa gì cô.
Mà cũng không phải đích danh bà Út Lựu muốn mời cô, đây chỉ là dì Thảo thông báo một tiếng chung cho ba người bọn họ, vậy nên cô không nghĩ là mình sẽ đến, cũng không có dự định sẽ mặc cái gì.
Mặc dù nghĩ như thế nhưng cô cũng lựa ý để trả lời, không muốn vô cớ gây phiền phức cho bản thân mình.
– Ừm, tôi cũng chưa biết nữa, lát về phòng xem xem tôi có quần áo gì đẹp rồi mới tính.
Bình thường cũng ít mua quần áo, phải về xem qua mới biết được.
Út Nhung cũng biết là Ba Yến không có nhiều quần áo, vì đồ của cô mặc trên người không đặc sắc, cũng không đặc biệt, trùng lặp nhau rất nhiều ngày trong tuần.
Vậy nên câu trả lời này của Ba Yến là thật lòng, không phải giấu giếm hay là ngạo mạn gì.
Chẳng qua là Út Nhung lại rất muốn biết Ba Yến sẽ mặc đồ gì để tránh mà không mặc giống như cô.
Bởi nhan sắc và vóc dáng này của Ba Yến thật sự rất là đỉnh cao, nếu mặc đồ giống với cô thì chắc chắn sẽ kém sắc hơn cô rất nhiều, vậy nên Út Nhung mới phải hỏi dò để tránh.
Út Nhung thật sự rất muốn biết Ba Yến sẽ mặc đồ gì, nhưng Ba Yến đã nói vậy, cô không thể hỏi mãi rồi bắt ép người ta trả lời cho bằng được.
Thấy Ba Yến cũng không quá nhiệt tình trong vấn đề ăn mặc, Út Nhung cũng đành thôi, nói chuyện thêm vài câu nữa thì ai về phòng người nấy, nghỉ ngơi chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối.
Sau khi rời đi, Út Nhung cố tình đi chung với Hai Hạnh, hai người tới đây cùng một lượt, vậy nên cũng thân quen với nhau hơn.
Nhìn quanh không có ai, Út Nhung lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng.
– Hạnh thấy cô Ba Yến sao? Sao Nhung thấy cô Ba cứ giả giả thật thật làm sao ấy nhỉ?
Hai Hạnh biết Út Nhung muốn nói gì, tính của Út Nhung sởi lởi lanh lẹ nhưng cũng thích nói ra nói vào chuyện của người khác.
Cô bình thường cũng ít khi tìm Út Nhung nói chuyện, bởi thật ra bọn cô có thân đâu, chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng thôi, không thể xem nhau là bạn bè hay là chị em được.
Chẳng qua Út Nhung đã bắt chuyện trước mà cô không trả lời vài câu thì cũng không được, Út Nhung này rất được lòng bà cô Út, cũng xem là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô.
– Tôi thấy cô Ba Yến cũng được mà, chắc tại tánh cô ấy ít nói, bình thường cũng không thấy cô ấy nói chuyện nhiều.
Út Nhung nhướng mày, lắc đầu không đồng tình.
– Vậy là Hạnh sai rồi, cô Ba Yến nói cực kỳ nhiều, nói nhiều hơn cả Nhung nữa.
Chắc là Hạnh vẫn chưa thấy cô Ba Yến với cậu Hai nói chuyện riêng với nhau đúng không? Nếu Hạnh thấy rồi thì Hạnh sẽ không nghĩ là cô Ba Yến ít nói nữa.
Hai Hạnh khựng bước, tốc độ bước của cô đột nhiên giảm xuống, biểu cảm vẫn giữ nguyên như vậy nhưng trong lòng bắt đầu có dao động để ý.
– Cô nói… cậu Hai và cô Ba Yến nói chuyện riêng với nhau sao? Là khi nào nhỉ?
Út Nhung nhíu mày nhớ lại thời gian, sau đó mới trả lời.
– Là mấy hôm trước chứ đâu, là cái bữa mà buổi sáng cậu Hai về, buổi chiều thì đi đó.
Buổi chiều đó Nhung định ra tiễn cậu Hai thì thấy cô Ba với cậu Hai đang nói chuyện với nhau nên thôi.
Mà lạ thiệt nha, cô Ba này hình như… không có sợ cậu Hai đâu Hạnh.
– Sao cô biết là cô Ba không có sợ cậu Hai?
– Thì nhìn cái cách Ba Yến tiếp xúc với cậu Hai là biết mà, cô ấy toàn là cười, cười tươi lắm, đâu có giống như Nhung với Hạnh… gặp cậu Hai là sợ đến run tay run chân.
Hai Hạnh có chút phản đối, cô vội lên tiếng.
– Tôi cũng không quá sợ cậu Hai, cậu Hai cũng bình thường, không đáng sợ đâu.
Út Nhung nghe Hai Hạnh nói như vậy thì cô cũng không nói thêm gì nữa, chuyện Hai Hạnh có sợ cậu Hai không thì không cần tranh cãi, bởi vì chẳng có ai là không sợ cậu Hai, bao gồm luôn cả bà Hai mà.
Nhưng nếu Hai Hạnh đã không muốn nhận là mình sợ cậu Hai thì cô cũng không vạch trần, cứ để cô ấy sống với cái suy nghĩ huênh hoang này của cô ấy đi!
Cuộc trò chuyện của Hai Hạnh và Út Nhung tạm dừng lại giữa chừng, bởi vì lúc này bà cô Út cho người kêu Út Nhung tới có chuyện gì đó dặn dò.
Út Nhung rời đi rồi, lúc này chỉ còn lại một mình Hai Hạnh ở lại, cô không vội mở cửa bước vào phòng mà lại đứng ngẩn người ngoài cửa một lúc rất lâu.
Gương mặt thanh tú duyên dáng, chỉ là ánh mắt lại có chút âm u kì lạ, Hai Hạnh nhìn về phía căn phòng đối điện của Ba Yến, sự thù địch bắt đầu nhen nhóm.
Ba Yến, cô Ba Thanh Yến đệ nhất mỹ nhân xứ Gò, người cũng như tên, xinh đẹp thoát tục.
Nếu như chỉ có nhan sắc thôi thì cô không sợ, đằng này, cô Ba Yến còn đặc biệt thân thiết được với cậu Hai, thứ mà cô ao ước nhưng lại không thể thực hiện được…
Lại thêm một người muốn tranh vị trí Mợ Hai nhà họ Trần với cô? Mơ sao? Đừng hòng!.