Mở Hỷ Quan Bách Quỷ Tán Vương Phi Đến Từ Địa Ngục


Nói đến chuyện trừ tà!
Vị trước mắt này! thật sự không phải là quỷ sao?
Hồng Nhụy khẽ hỏi: "Vương phi, lá bùa đỏ dư ra này để dành cho ai ạ?"
"Thì để cho tiểu hài tử suốt ngày kêu ta là quỷ, nhắc nhở các ngươi cẩn thận kẻo bị ta hút hết dương khí đó mà.

"
Lục Kiều và Hồng Nhụy: Ối — Làm sao Vương phi lại biết chuyện này chứ?
Ở phía xa, Bách Tuế hắt xì một cái thật lớn, hắn ta bóp mũi lẩm bẩm: "Ai đang mắng ta vậy?"
Sáng hôm sau.

Thanh Vũ chuẩn bị tươm tất đồ đạc về lại mặt, dậy quá sớm nên dọc đường cứ ngáp dài liên tục.

Xe ngựa đợi sẵn ngoài cổng vương phủ, mười mấy tên thân binh mặc áo giáp đen cưỡi ngựa theo sát phía sau, bầu không khí có phần sát khí nghiêm trọng.

Phía sau còn có mấy xe lớn chở núi vàng, núi bạc, bảo mã hương xa, cùng đồng nam đồng nữ bằng giấy.

Thanh Vũ thở dài: "Vẫn còn thiếu chút, đáng lẽ phải gọi thêm đội thổi kèn nữa mới đúng.

"
Lục Kiều cười khúc khích: "Vương phi thật hiếu thuận.

"
"Đương nhiên rồi~" Thanh Vũ nhướng mày: "Đã là cha con ruột thì phải hiếu thuận đến chết mới thôi.

"
Những người xung quanh nghe thế đều thầm nghĩ: Vậy e rằng Vân Hậu Hành thật sự sẽ bị "hiếu" đến chết mất.

Thanh Vũ nhận ra rằng hôm nay, thái độ của mọi người trong vương phủ đối với nàng rõ ràng đã khác hẳn ngày trước.

Nàng đoán, hẳn là do sổ sách mà nàng đã đưa ra tối qua.

Lục Kiều đỡ nàng lên xe ngựa, Bách Tuế kéo Hồng Nhụy lại gần, bĩu môi hỏi: "Các ngươi làm sao vậy? Cũng bị quỷ mê hoặc rồi sao?"
Hồng Nhụy lườm hắn một cái, nhét vào tay hắn ta một lá bùa đỏ.

"Cái gì đây?"
"Vương phi đưa đấy, nói là để trừ tà.

"
Mặt Bách Tuế tái xanh, định vứt đi ngay lập tức.

Bức màn xe chợt được vén lên, Thanh Vũ thò đầu ra, cười tà mị: "Nhét vào cẩn thận đấy, không tối nay cẩn thận quỷ gõ cửa hút dương khí của ngươi.

"
Bách Tuế cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Dọa dẫm tiểu hài tử xong, Thanh Vũ cười hả hê, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Bên cạnh chợt vang lên giọng nam trầm thấp: "Chọc ghẹo người khác là thiên tính của nàng sao?"
Thanh Vũ quay đầu, đụng phải đôi mắt phượng sâu thẳm không chút gợn sóng kia.

Hôm nay Tiêu Trầm Nghiễn hộ tống nàng về nhà, cũng chẳng có gì lạ, dù sao đi xem náo nhiệt một cách danh chính ngôn thuận, ai lại bỏ qua cơ hội này.

Chỉ là sắc mặt hắn so với hôm qua càng tệ hơn, tấm áo choàng hỏa hồ cũng lại được khoác lên, xem ra tối qua hắn không có giấc ngủ ngon.

Thanh Vũ bĩu môi, đúng là tự chuốc khổ vào thân, hôm qua nàng đã đưa thang rồi, hắn vẫn không biết mà leo lên.

"Thấy người khác không thoải mái, ta lại thấy thoải mái.

" Thanh Vũ tự nhiên ngồi sát lại gần hắn, "Vương gia lạnh sao? Sao tối qua không đến tìm ta?"
Xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh.

Tiêu Trầm Nghiễn nhìn nàng thật lâu, như đang tính toán điều gì.

"Sổ sách nàng đã xem qua rồi?" Hắn không hỏi Thanh Vũ làm thế nào có được chúng, cả hai đều là người thông minh, không cần phải nói ra rõ ràng.

Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Phần của hồi môn này có đủ nặng không?"
"Quả thực rất nặng.

" Tiêu Trầm Nghiễn trầm ngâm: "Trong hộp ngoài sổ sách, còn có thứ gì khác không?"
"Không còn.

"
Tiêu Trầm Nghiễn nhíu mày, cũng không tính là thất vọng.

Năm đó, Vân Hậu Hành cố ý làm chậm trễ quân cơ, trì hoãn lương thảo, sau đó còn đứng ra vu oan Trấn Quốc Hầu mưu phản.

Muốn tìm chứng cứ buộc tội ông ta, sau từng ấy năm, e rằng chứng cứ cũng đã sớm bị tiêu hủy.

Dù vậy, chỉ riêng đống sổ sách này cũng đủ để khiến Vân Hậu Hành không thể thoát thân.

Tuy nhiên, để cho chắc chắn, mật thất kia, hắn vẫn phải tự mình đi xem xét một chuyến.

Trong lúc suy nghĩ, Thanh Vũ bất ngờ vòng tay ôm lấy cánh tay hắn, Tiêu Trầm Nghiễn bị nàng kéo ngả người xuống một chút, mùi hương lạnh lùng trên người nữ tử thoảng qua chóp mũi.

Dáng vẻ lén lút hào hứng của nàng khiến thần kinh hắn căng ra một chút, một cảm giác quen thuộc lại ùa về.

Ký ức thời niên thiếu bỗng chốc hiện lên trong đầu, tiểu cô nương đó, mỗi lần bày trò quỷ đều thích kéo hắn như thế này:
"Nghiễn Đài ca ca, lại đây lại đây, ta cho huynh biết điều này! "
"Tiêu Trầm Nghiễn, lại đây lại đây, ta cho huynh biết điều này! "
Tiêu Trầm Nghiễn lấy lại tinh thần, đè nén những xao động trong lòng, giọng nói bất giác trầm khàn hơn: "Nàng nói đi.

"
"Ta cần một chỗ an toàn, kín đáo, tốt nhất là rộng rãi, để cất giấu đồ đạc.

"
"Cất giấu cái gì?" Tiêu Trầm Nghiễn có linh cảm nàng lại định bày trò.

Thanh Vũ vui vẻ đáp: "Tất nhiên là để cất giấu của hồi môn của ta~"
Mấy chục vạn lượng trong mật thất của Vân Hậu Hành, nàng phải gom hết! Tất cả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui