Tiêu Trầm Nghiễn cảm thấy có luồng khí lạnh len lỏi đến gần mình, giống như vị của những bông tuyết đầu mùa chạm vào môi, mang theo hương thơm mờ ảo thoáng qua.
Mùi hương này khiến hắn cảm thấy quen thuộc, như đã từng xuất hiện trong ký ức.
Mùi hương này...!thuộc về ai?
Một chút phân tâm, ý thức của hắn chìm sâu vào lớp sương mù dày đặc, trở nên mơ hồ.
Hương thơm kia dần dần cuốn đi cái lạnh bám trên người hắn bấy lâu, khiến hắn vô thức nắm chặt lấy luồng hương ấy...!rồi siết chặt hơn...
Trong cơn mê man, hắn dường như nghe thấy tiếng một nữ tử rên khẽ.
Thanh Vũ vốn chỉ muốn nhẹ nhàng chạm vào môi Tiêu Trầm Nghiễn để hút bớt sát khí của hắn, nhưng không ngờ nam nhân đột nhiên siết chặt eo nàng, khiến nàng bất ngờ ngã lên môi hắn.
Thanh Vũ ngồi dậy, hậm hực nhìn khuôn mặt tuấn tú kia.
"Ngủ mà cũng biết chiếm lợi của người khác!"
Môi nàng hơi đau vì va chạm, nàng đưa tay xoa xoa môi, ánh mắt đầy gian xảo, dùng móng tay cào vài đường trên cổ Tiêu Trầm Nghiễn, để lại những vết đỏ mờ ám.
Rồi...
“Xéo đi!”
Nàng đá một phát, Tiêu Trầm Nghiễn lăn xuống giường, "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Thanh Vũ thản nhiên dang rộng tay chân, nằm chiếm hết chỗ trên giường.
Tiêu Trầm Nghiễn trong cơn mê man bị cú đá làm tỉnh lại một nửa, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng nàng nói: "Xéo đi!"
Dưới hàng mi khép chặt, đôi mắt hắn hơi động đậy nhưng không thể mở ra, cơ thể vẫn bất động.
Trên giường, Thanh Vũ kéo chăn đắp kín, ngủ ngon lành.
Căn phòng dần trở lại sự yên tĩnh.
Cho đến khi bình minh ló dạng.
Tiêu Trầm Nghiễn cảm thấy sự ràng buộc trên người biến mất, liền bật mở mắt.
Trước mặt hắn là trần nhà với những họa tiết điêu khắc.
Hắn chống tay ngồi dậy, đôi mắt sắc lạnh đầy cảm xúc khi nhìn xuống y phục bên trong của mình đang bị mở tung, đồng thời cảm nhận thấy cơn đau trên mặt, cổ và...!lưng cùng eo.
Những vết đau mới này không liên quan đến các vết thương cũ.
Ngược lại, nó giống như hắn đã bị lăn lộn trên sàn.
Còn vết đau trên mặt và cổ...!hắn không rõ là do đâu.
Tiêu Trầm Nghiễn nhìn về phía người đang ngủ say trên giường.
Nữ tử ngủ với tư thế chẳng mấy nết na, tay chân dang rộng khắp nơi.
Ánh mắt của hắn tối sầm lại, khó có thể phân biệt được cảm xúc, hắn bước đến cạnh giường, vài giây sau, lý trí đã lấn át sự giận dữ muốn giết người.
Đêm qua hắn đã ngủ thế nào?
Sau khi ngủ, đã xảy ra chuyện gì?
Nữ nhân này...!Đã đá hắn xuống giường?
Càng nghĩ càng thấy thật nực cười, nhưng đêm qua nàng ta rõ ràng có cơ hội giết hắn, nhưng lại không ra tay?
"Vương phi..." Tiêu Trầm Nghiễn cố gắng kiềm chế giọng nói.
Nữ tử trên giường khẽ nhíu mày, dung nhan xinh đẹp lộ vẻ không hài lòng, nàng lăn một vòng, kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ.
Tiêu Trầm Nghiễn: "..."
Từ khi bị tước bỏ thân phận hoàng trưởng tôn mười mấy năm trước và bị ban cho danh hiệu "Yếm Vương" đầy nhục nhã, rồi cầm binh ở biên cương, chưa từng có ai dám lớn tiếng với hắn như vậy.
Cơn giận trong lòng hắn sôi lên, nhưng càng tức giận, hắn càng giữ vẻ mặt bình thản.
"Vương phi có muốn bản vương tự tay mời nàng dậy không?"
Chăn bị hất tung, để lộ đôi mắt đen giận dữ của nữ tử.
Trên gương mặt còn đọng lại vẻ ngái ngủ, nàng trông như một con thú nhỏ bị đánh thức giữa giấc ngủ ngon, đầy tức giận.
Đáng lẽ tối qua nên đá hắn thêm vài phát, thậm chí nhét giẻ vào miệng hắn và trói vào tường mới đúng!
Thanh Vũ cười mà như không: "Vương gia còn trẻ mà ngủ ít quá, hệt như mấy ông lão vậy."
Tiêu Trầm Nghiễn cười lạnh: "Bản vương bị thương, cũng muốn ngủ thêm, nhưng không biết tại sao lại lăn xuống đất.
Vương phi có thể giải thích cho bản vương chứ?"
"Vương gia còn cần ta giải thích sao." Thanh Vũ ra vẻ ngạc nhiên, đưa tay che miệng, đột nhiên kêu lên một tiếng nhỏ.
Tiêu Trầm Nghiễn lúc này mới để ý thấy môi nàng bị rách một chút, môi cũng sưng đỏ lên.
Hắn khẽ nhíu mày.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Chỉ thấy Thanh Vũ với vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ nhìn hắn, giọng nói đầy mờ ám: "Vương gia đêm qua đã làm gì ta mà giờ lại quên hết rồi sao?”