Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

“Ưm… Khốn, khốn kiếp! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

“Hô… Thật chặt! Dận, cơ thể ngươi quá tuyệt vời. Thả lỏng, ngươi tính phế đi ta sao?”

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Bởi vì lửa giận và đau nhói bất thình lình, giọng Dận trở nên run rẩy, hai tay bấu chặt người bên dưới, đốt ngón tay trắng bệch, muốn rút ra nhưng lại phát hiện không cách nào dùng lực. Đừng nói là đẩy ra kẻ đang vây lấy mình, lúc này e là muốn đứng vững cũng đã khó khăn.

“Đừng nóng mà!”

Mộ Quân Duệ mềm giọng trấn an con báo bị thương, đôi tay hữu lực lại không hề lơi lỏng. Chuốc thuốc hắn cũng vì lo lắng cho an toàn, bạo lực gia đình rất đáng sợ nha, huống hồ võ công hắn lại cao siêu thế kia. Mặc dù sau này có khả năng sẽ bị đánh nhưng ham vui một chặp cũng tốt.

“Dận, hôn ta”

Mộ Quân Duệ không đợi đáp lại đã kéo đầu hắn xuống, kịch liệt hôn.

Để trả thù, Dận hung hăn cắn lên chiếc lưỡi đang quay cuồng trong miệng mình. Trong lòng không ngừng mắng, tên khốn kiếp này thế mà dám chuốc thuốc hắn, lại thừa dịp hắn ngủ trong xe ngựa mà tấn công bất ngờ! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

“Ba”. Đột nhiên vang lên một tiếng động, xe ngựa giống như đụng vào đá, hơi nghiêng ngả.

“Ôi Chúa ơi!”

Cú xóc này khiến thứ đang tiến vào một nửa hoàn toàn cắm sâu vào bên trong.

Mộ Quân Duệ lâng lâng, còn người vốn bị bắt ngồi ở mặt trên đã đau đến mức kêu không ra tiếng, dứt khoát cắn một ngụm lên vai Mộ Quân Duệ để giải toả.

Mặc dù trên vai một trận nóng bỏng, e rằng bị cắn nát, nhưng Mộ Quân Duệ đối với hành động trả thù trẻ con của Dận cũng chỉ trìu mến cười, ngay sau đó lại đè xuống thắt lưng mềm dẻo của hắn, dán người lên, càng tiến vào sâu hơn.


………………………………………………………………..

“Cái gì?”

“Ta muốn ngươi giết Cô Dương”

Nam nhân nhàn nhã uống trà đối diện Mộ Quân Duệ bình tĩnh nói.

“Này, ngươi muốn lấy mạng ta sao? Giết Đại hoàng tử Cô quốc? Chuyện này không hay ho chút nào, có thể sẽ phải trả giá đắt. Thân ái, ngươi đây là trả thù ta ở trong xe ngựa đem ngươi làm đến ngất đi sao? Là ta không đúng, lần sau…”

Mắt Dận toé lửa, áp suất không khí xung quanh tăng cao.

“Đây không phải chi tiết quan trọng!”

“Ách, chuyện này thật sự không hay ho gì nha. Ngươi vốn gạt ta đi chữa trị cho bằng hữu của ngươi, mà kẻ gọi là bằng hữu kia chính là Cô Dương. Vì sao ngươi muốn giết hắn? Hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử bị bệnh nặng mà thôi”

“Ngươi đang chụp mũ ta sao?”

“A, đừng nói vậy được không! Để ta nghĩ một chút, Cô quốc, Ô Phương quốc, Vũ Linh quốc, Đại hoàng tử Cô quốc, Thất hoàng tử Ô Phương quốc, Vũ Linh quốc… Ha hả! Xem ra bất luận là Thất hoàng tử Ô Phương quốc chết hay Đại hoàng tử Cô quốc chết, hung thủ cũng sẽ biến thành đối phương a!”

Mộ Quân Duệ hồi tưởng lại đêm hôm đó gặp Dận. Nếu khi đó mình bị hắn giết, Cô Nguyệt không thể nghi ngờ là nghi phạm đầu tiên. Sau đó Dận cố ý dẫn mình đi Cô quốc chữa bệnh cho bằng hữu, nếu trị không hết ngược lại hại chết người, mình không phải biến thành hung thủ sao? Vô luận là thế nào, mục đích xem ra chỉ có một – hai nước giao chiến.

“Ngươi sẽ châm ngòi cho giao chiến giữa hai nước”

Dận trần thuật. Châm ngòi, có lẽ cũng sẽ thiêu rụi chính mình…

“Nhưng nếu không giết hắn, ngươi sẽ không có cách nào báo cáo kết quả nhiệm vụ không phải sao? Xem ra tiểu hoàng đế kia đối với ngươi đặc biệt quan tâm, lợi dụng đến hết mức có thể mới thôi a!”

Thành công đương nhiên là tốt, mà thất bại cũng sẽ loại trừ bom hẹn giờ ẩn giấu bên người. Đúng là nhân vật tâm cơ đáng sợ – Vũ Linh Vân Tiêu! Mộ Quân Duệ không khỏi muốn nhìn kẻ tâm cơ thâm trầm này một chút. Đối với người này, trực giác cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.

“Ngươi sẽ không có việc gì”

Trước mắt, đây là phương pháp duy nhất, chỉ còn lại mười ngày.

“Đây có phải hẹn ước không, có điều ta thích hành động thực tế hơn a!”

Bị đánh…

………………………………………………………………..

“Vương gia, thật sự có thể yên tâm về người kia sao?”. Hoá Nam bất an hỏi.

Hôm đó thật sự… khó có thể hình dung!

Lúc mình lái xe ngựa, thỉnh thoảng nghe được trong xe truyền ra thanh âm trầm thấp, chửi rủa, ấm áp đưa đẩy…


Tới quán trọ, Vương gia lại được người kia ôm ra!

Hoá Nam hoài nghi mình có phải loạn trí rồi không! Chẳng lẽ Vương gia và người kia…

Trời ạ! Sao có thể! Làm sao có thể!

“Có thể”

Dận lộ ra nụ cười ngày thường khó gặp, nhất thời khiến Hoá Nam hoá đá tại chỗ. Hắn có phải nằm mơ không? Vương gia mà lại cười như thế? Cũng bởi vì người kia sao?

Nụ cười nháy mắt biến mất như sao băng, một lần nữa đổi sang vẻ lạnh lùng như thường lệ.

“Vậy thì, tiếp tục làm theo kế hoạch đi”

“Vâng”

……………………………………………………………….

“Chậc chậc! Chẳng qua là lần thứ hai gặp mặt, vậy mà Cô Dương đã tin ngươi như vậy a!”

Hai người mới vừa từ phủ Cô Dương quay về. Dận theo đúng kế hoạch mang Mộ Quân Duệ đến xem bệnh cho Cô Dương, kê đơn thuốc đầu tiên rồi lên đường trở về.

Nếu không phải vì muốn tránh tai mắt người khác, Dận tuyệt đối không muốn ngồi lần nữa lên cỗ xe ngựa xa hoa khiến người ta liên tưởng sâu xa này.

“Đây gọi là mị lực”

Dận cười nhạt một tiếng. Hắn biết Cô Dương là tiền thái tử, nhưng bởi vì lí do sức khoẻ mà phải thoái vị. Điều nay khiến Cô Dương chất chứa oán hận trong lòng, mà hắn chẳng qua là hiểu được tâm lý của người kia thôi. Quyền lực quả nhiên là thứ thuốc độc đáng sợ.

“Sau khi ta giết người kia, ngươi định đem ta đưa lên đoạn đầu đài thế nào?”

Lời nói xui xẻo của Mộ Quân Duệ khiến Dận vô thức cau mày.

“Ngươi không tin ta?”


Ngay cả chính hắn cũng không biết trong lời nói của mình có hương vị gì.

“Nếu không tin liệu ta có thể đem tính mạng và trái tim giao cho ngươi sao? Dận của ta”

Người này sao cứ hay làm thế này, rõ ràng…

“Hừ! Thông minh như ngươi liệu có đoán ra được không?”

“Ngươi định để Cô Nguyệt bắt ta?”

“Hắn có ý đồ với ngươi”

“Ngươi ghen?”. Mộ Quân Duệ tươi cười rực rỡ.

Dận liếc hắn một cái, bắn ra một tia lạnh lùng, muốn nói gì đó nhưng nhịn xuống. Hắn dùng sức kéo qua nam nhân đang tươi cười đối diện, áp trán mình vào sát hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại đẩy ra.

Dận không được tự nhiên liếc nhìn nam nhân cười càng thêm rực rỡ đối diện, dứt khoát nhắm mắt lại, cảm giác người nọ chuyển đến cạnh mình, tựa sát vào.

Tình cảm giữa hai người nam nhân có khi không cần nói gì, nhưng không có nghĩa là vô hình. Chỉ cần một động tác cũng đủ biểu đạt hết thảy.

………………………………………………………………..

Lời Translator:

“Tình cảm giữa hai người nam nhân có khi không cần nói gì, nhưng không có nghĩa là vô hình. Chỉ cần một động tác cũng đủ biểu đạt hết thảy” – Ngược lại, con gái đa phần đều thích nghe những lời ngọt ngào. Thế mới thấy, con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng … ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận