Dịch: Đặng Nam
Ngước mắt lên cao là một mảng tối đen kịt, ánh sáng đèn pha chiếu loáng qua người lão chuột đất một cái, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Ba người chúng tôi trợn mắt há mồm, quỷ môn lão tổ đã biến thành thứ quái quỷ gì vậy? Làm sao lại có thể mọc ra đôi cánh trong suốt sau lưng, lập tức bay lên giữa không trung? Đến khi nhớ ra phải dùng súng lục mà bắn thì đã chẳng biết lão bay đi đâu mất rồi?
Chúng tôi vô cùng kinh hãi, tuy quỷ môn lão tổ trốn trong rừng sâu núi thẳm nhiều năm, xương cốt càng lúc càng bị rút nhỏ, lại có chút thủ đoạn không thể ngờ tới, nhưng dù sao vẫn là thân xác phàm tục, sao có thể thi triển thần thông như vậy? Nghe nói trước kia, trong đạo pháp có thuật phi thiên độn thổ, chỉ cần niệm thiên cương chú là có thể đằng vân giá nguyệt, hô phong hoán vũ, nghìn hô nghìn ứng, vạn hô vạn linh, chuyện này vẫn được dân gian lưu truyền cho đến bây giờ. Chúng tôi mặc dù đã từng nghe qua, nhưng lúc ấy chẳng ai cho là thật cả, năm đó nếu nói vẽ bùa niệm chú thì tin chứ giữa ban ngày ban mặt bay lên trời thì không, vì nào đã có mấy người trông thấy tận mắt?
Danh hiệu quỷ môn lão tổ nghe qua quả thật rất dọa người, nhưng nói toạc móng heo ra chỉ là loại chuột đất trộm mộ, tuy biết chút yêu pháp bàng môn tả đạo, bất quá cũng chỉ là mấy ngón nghề ảo thuật che mắt được người thường mà thôi, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy? Có chặt đầu tôi cũng không tin! Có câu “tay lớn không che nổi trời, chó chết không dựa đổ tường”, trực giác nói cho tôi biết - trong chuyện này nhất định có quỷ! Nếu lão ta thật có thể tự do bay lượn trên trời, sao còn phải mất công lải nhải cùng chúng tôi cả nửa ngày để làm gì? Lão không tiếc đem hết bí mật trước giờ ra để lung lạc mấy người chúng tôi, chính xác là vì muốn tìm kiếm một cơ hội thoát thân. Nói cách khác, lão chuột đất lúc trước không phải là không bay được, mà là lão đang chờ thời cơ để có thể bay lên! Tôi bảo Tuyền béo cùng Tiêm Quả phải hết sức chú ý, khe nứt này quá sâu, sông ngầm thế nước kinh người, không biết lão chuột đất đã trốn đi đâu, bốn phía xung quanh nguy hiểm luôn trực chờ, không thể đoán trước được sẽ còn phát sinh tình huống gì nữa!
Ba người kiểm tra cẩn thận lại trang bị trên người một lần nữa, Tuyền béo trên lưng đeo balo cùng cây súng săn tự chế, tôi với cậu ta mỗi người cầm theo một cây xẻng công binh, đèn pha thì do Tiêm Quả giữ, ngoài ra còn có một khẩu súng lục, còn lại chỉ toàn mấy đồ lặt vặt linh tinh khác. Chúng tôi đang rầu rĩ ngồi một chỗ, bỗng nhiên phát giác trên đỉnh đầu có một trận gió do vật nào đó rất lớn lướt qua tạo ra. Ba người cho rằng lão chuột đất lại tới, Tiêm Quả vội vàng nâng cao đèn pha, ánh sáng chiếu thẳng vào một con chuồn chuồn to đến dọa người, hai cái cánh mỏng trong suốt giang rộng, dài không dưới năm, sáu thước, đôi mắt kép to như hai cái đèn lồng, phát ra lục quang, bên dưới là một cái đuôi dài vàng xanh lẫn lộn. Năm 1880, đã có nhà thám hiểm người Pháp phát hiện ra được bộ hóa thạch chuồn chuồn khổng lồ bên trong một huyệt động, đã sớm bị tuyệt diệt từ thời tiền sử, đặt tên cho loài này là chuồn chuồn khổng lồ, khổng lồ là chỉ gân cánh của nó, ngoài ra còn có tên khác là chuồn chuồn đuôi lớn. Những năm cuối nhà Minh, có một vị nhân sĩ vì chạy trốn chiến loạn, vô tình lạc vào một hang động đá vôi ở núi Thanh Long, nay thuộc tỉnh Giang Tây, nhìn thấy trong động có lão can nhi, to như cái bánh xe bò, “lão can nhi” là tên gọi dân gian của chuồn chuồn, ngày xưa đều kêu như vậy. Tuy nhiên chuyện này chỉ được ghi lại trong dã sử, cho nên người đời sau không cho là thật. Lúc ấy, chúng tôi không biết cái gì gọi là chuồn chuồn khổng lồ, ngẩng đầu lên liền thấy con chuồn chuồn lớn đến như vậy bay lướt qua, trong lòng ai nấy đều thầm kinh hãi, đồng thời hiểu ra - lão chuột đất có đôi đạo nhãn tinh tường, phát hiện có bầy chuồn chuồn khổng lồ sắp bay qua, bèn nhân lúc mọi người sơ sẩy, nhảy lên túm lấy chân một con chuồn chuồn, bỏ lại chúng tôi lênh đênh trên khúc gỗ mục nát giữa dòng sông ngầm.
Chính bởi vì sự tồn tại của bảo tương hoa, khiến cho thế giới dưới lòng đất này hình thành nên một hệ thống sinh thái hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, cho nên mới có thể sinh ra những con chuồn chuồn lớn đến như vậy, trước giờ chưa ai từng thấy qua, không biết chúng có ăn thịt người không nữa? Ba người không dám để nó lại gần, xẻng công binh cùng đèn pha đều được khua loạn lên, hòng doạ sợ con chuồn chuồn khổng lồ kia phải bỏ đi. Lúc này, đám dây leo bảo tương hoa trong khe nứt tựa hồ như đang sáng dần lên, chỉ thấy có rất nhiều chuồn chuồn khổng lồ đang kéo bè kết cánh bay lướt trên sông ngầm.
Đám chuồn chuồn bay trên mặt sông, càng đi về trước càng thấy xuất hiện nhiều hơn, tôi với Tuyền béo không khỏi giật mình, chợt Tiêm Quả kinh hãi kêu lên: “Không hay rồi!” Hai chúng tôi nghe thấy thế vội vàng cúi đầu xuống nhìn, dưới chùm sáng đèn pha chỉ có một mảnh hư vô đen nhánh, âm phong không ngừng nổi lên, dòng nước vốn đang chảy xiết về phía trước đã chẳng còn thấy đâu. Thì ra sông ngầm chảy xuyên qua khe nứt, tới chỗ này thì liền biến thành một cái thác nước, từ giữa vách đá đổ thẳng xuống dưới. Chúng tôi lập tức hít phải một ngụm khí lạnh, vội vàng thu lại xẻng công binh cùng đèn pha cho vào balo, ôm chặt lấy khúc gỗ mục, cùng nhau rơi xuống trong tiếng la hét thất thanh và kinh hãi, thoáng chốc trời đất trở nên quay cuồng, tôi còn tưởng rằng sẽ cứ rơi mãi như thế, nào ngờ khúc gỗ lao thẳng vào trong nước, sâu không thấy đáy, rồi ngay lập tức nổi lên.
Chúng tôi ba người ai nấy đều bị uống đầy một bụng nước, nhưng vẫn quyết ôm chặt khúc gỗ mục không buông, đầu óc choáng váng, hai mắt đầy sao, xương cốt toàn thân nhức mỏi rã rời cứ như bị ai đó tháo tung hết ra, vật lộn cả nửa ngày cũng không bò lại lên được. Tuyền béo dùng đầu ủn vào mông tôi, cố dùng hết sức để đẩy tôi lên khúc gỗ mục. Tiếp đó tôi quay lại giúp đỡ Tiêm Quả, rồi hai người cùng nhau hiệp lực, mồ hôi chảy thành từng dòng, mới có thể miễn cưỡng kéo nốt Tuyền béo lên được. Ba người quằn quại một hồi, nôn ra không ít nước đen, lúc này mới thở lại được bình thường. Việc đầu tiên chúng tôi làm sau khi nghỉ ngơi xong là kiểm tra lại trang bị trên người, cũng may balo, súng săn, xẻng công bình, đèn pha vẫn còn nguyên, bất quá lương khô, thuốc nổ bọc trong túi đều bị ướt hết.
Tôi ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như chúng tôi đã rơi xuống một cái hồ, dòng sông ngầm rộng lớn, mãnh liệt là thế, nhưng khi đổ vào hắc động khổng lồ này, chỉ giống như một sợi chỉ trắng treo trên vách đá cao vạn trượng, dây leo chằng chịt bám đầy trên đỉnh động, xuống thì dễ còn đi lên mới khó. Xem ra sâu trong lòng đất không chỉ có một khe nứt, đám dây leo của bảo tương hoa kéo dài khắp bốn phương tám hướng, xung quanh ít nhất cũng phải có bảy, tám cái khe nứt như này nữa, khe nứt chúng tôi tiến vào chỉ là một trong số đó. Tôi chợt nhận ra, ký hiệu hình con ngươi trên bức bích hoạ bên trong mộ thất, không chỉ là đồ đằng bảo tương hoa, mà còn tương đồng với địa hình nơi này. Bộ gốc khổng lồ của bảo tương hoa chìm sâu dưới đáy hồ, vươn ra trăm nghìn rễ nhánh đâm toạc nham thạch xung quanh, loáng thoáng phát ra ánh sáng, thỉnh thoảng lại có một con chuồn chuồn khổng lồ bay lướt qua đỉnh đầu. Hồ nước trong huyệt động vô cùng sâu, khiến chó chúng tôi lúc này gặp phải hai vấn đề khó khăn, thứ nhất là do nước sâu quá không ai có thể lặn xuống được, thứ hai là không có cách nào để có thể sử dụng được thuốc nổ. Kế hoạch mà tôi suy tính trước kia căn bản không thể thực hiện được nữa, bất đắc dĩ đành phải dùng tay quạt nước đẩy khúc gỗ trôi về phía trước, tiếp tục dò xét địa hình nơi này. Đột nhiên trên mặt nước nổi lên muôn vàn bọt nước, chúng tôi quay đầu nhìn lại, hình như có một con quái vật khổng lồ đang bơi qua bơi lại trong lòng hồ, hơn nữa nó còn đang di chuyển về phía chúng tôi. Ba người không dám chậm trễ, vội vàng dùng đèn pha chiếu khắp nơi tìm kiếm, thấy cách đó không xa có một khối thạch nham lớn nhô lên khỏi mặt nước, lập tức lấy xẻng công binh ra làm mái chèo, khúc gỗ mục càng ngày càng tiến tới gần khối thạch nham. Tôi tung người nhảy lên trên, nhìn một cái, liền phát hiện xung quanh còn có rất nhiều tảng đá nhấp nhô cao thấp khác nhau, tầng tầng lớp lớp vô cùng nguy nga, nhìn mãi vẫn không thấy điểm cuối, dường như dưới đáy hồ nước đang che giấu một mảnh di tích cổ xưa!
Xung quanh nham tầng trải qua hàng nghìn nước chảy bào mòn, lại bị bao trùm bởi một lớp bùn khô lá úa thật dày, không thể nhìn ra hình dáng ban đầu. Chúng tôi không kịp nhìn lâu, cầm trong tay xẻng công binh cùng với đèn pha, đều như chuẩn bị lâm trận xông vào đại địch, hai mắt ngưng trọng nhìn về phía mặt nước, thế nhưng lại không còn một chút dị động nào nữa, hồ nước hoàn toàn phẳng lặng.
Dây leo bảo tương hoa vươn xa khắp bốn phương tám hướng, cùng với thụ mạch tựa hồ như đang sáng lên, bất quá trên mặt nước đen ngòm vẫn không có chút ánh sáng. Tuyền béo hỏi tôi: “Mới vừa rồi trong nước có cái gì thế hả Nhất?” Tôi lúc ấy cũng không thấy rõ, nhưng có thể khẳng định một điều rằng thứ này có kích thước không hề nhỏ! Thường nói “núi cao có linh, nước sâu có quỷ", huyệt động nơi bảo tương hoa sinh trưởng sâu không thấy đáy, trên mặt nước có loài chuồn chuồn to đến mức có thể ăn thịt người, nếu như nói dưới đáy nước kia có thứ gì đó khổng lồ không kém, vậy cũng không có gì là lạ. Ba người nhớ lại tình huống lúc bị rơi xuống hồ nước, không khỏi nghĩ tới mà sợ.
Chúng tôi không muốn ở đây lâu thêm một chút nào nữa, bất quá ai nấy toàn thân trên dưới đều ướt sũng, Tiêm Quả lại bị nhiễm lạnh nên cả người cứ run cầm cập, muốn mở miệng nói cũng khó. Dưới tình huống như vậy, không còn cách nào để triển khai kế hoạch lúc trước được nữa. Tuyền béo mở balo ra kiểm tra, phát hiện thuốc nổ đã không thể dùng được, đành ném sang một bên, chỉ còn lại ngọn đèn bão cùng chiếc bật lửa, trên tảng đá lớn này cũng có không ít cành khô lá héo, có lẽ tất cả đều là từ trên đỉnh động rơi xuống. Ba người cùng bắt tay vào hành động, gom nhặt hơn chục cành cây khô, xé vải ra quấn thành từng bó, lại lấy dầu hoả từ ngọn đèn bão tẩm vào, làm thành mấy chục ngọn đuốc, sẵn sàng đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra. Cả ba chúng tôi đều ướt như chuột lột, chỉ mong mau chóng đốt lên một đống lửa để hơ khô người cùng súng săn, nhưng nơi này chưa chắc đã an toàn, đành phải cắn răng chịu đựng, tiếp tục đi về phía trước. Ba người vừa muốn nhấc chân, bỗng nhiên thấy mười mấy con chuồn chuồn khổng lồ bay lướt qua đầu. Lão chuột đất đang cưỡi trên lưng một con trong số đó, tuy thân hình lão ta nhỏ bé như đứa trẻ lên ba, nhưng không phải là do sinh ra đã vậy, tỷ như trước kia lão ta nặng chừng một trăm cân, thì bây giờ vẫn nặng y như vậy, người trúng súc thi chú nguyền rủa, mặc dù thân hình co rút lại, nhưng sức nặng không hề giảm bớt. Chuồn chuồn khổng lồ tuy lớn, nhưng cũng không thể dễ dàng mang theo một người nặng như vậy, miễn cưỡng càng bay càng thấp. Đám chuồn chuồn còn lại tưởng lầm con này bắt được miếng mồi tươi sống, liên tiếp hai, ba con bay tới tranh giành, dây dưa mãi thành một đoàn, con cao con thấp sà cả xuống mặt nước. Chúng tôi chưa từng thấy qua tình huống thế này bao giờ, ai nấy đều ngây người tròn mắt. Lúc lão chuột đất thoát khỏi được con sông ngầm, đắc ý vênh váo biết nhường nào, ấy thế mà chỉ trong chớp mắt đã rơi vào cảnh này, thật để cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc ba người chúng tôi còn đang nhìn đến phát ngốc, mười mấy con chuồn chuột khổng lồ sau một hồi tranh cướp, đã đậu lại bên một khối thạch nham, lão chuột đất tay quơ chân đạp, muốn xua đuổi đám chuồn chuồn khổng lồ bay đi, thì đột nhiên từ dưới nước bò ra một con quái vật khổng lồ, lưỡi dài cuốn tới, đem một con chuồn chuồn xấu số nuốt vào trong cái miệng đang há to đợi sẵn. Chúng tôi sợ đến điếng người, không biết đây là con quái vật gì, tứ chi vừa ngắn vừa thô, quanh thân không có vảy, lớp da giày như áo giáp. Nó đưa chiếc lưỡi dài cuốn lấy một con chuồn chuồn ăn sống, đám chuồn chuồn khổng lồ còn lại thấy vậy thì đập cánh tán loạn, thi nhau bỏ chạy. Lão chuột đất cả kinh thất sắc, chỉ tiếc hai chân của lão quá ngắn, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, lại bất ngờ bị con quái vật ngoạm lấy một miếng, trúng ngay phần eo, người lão bị xé làm hai nửa. Lúc chúng tôi đem đèn pha chiếu qua, chỉ thấy ruột gan bầy nhầy lòi ra, miệng sùi bọt máu, nửa đoạn thân trên còn đang liều mạng bò về phía trước, nhưng càng ngày càng chậm dần. Con quái vật từ phía sau lại vươn cái lưỡi gớm ghiếc của nó ra lần nữa, cuốn lấy nửa phần trên của lão chuột đất, nuốt vào trong bụng.
Ba người chúng tôi mặc dù đối với lão chuột đất kia hận đến thấu xương, bất quá thấy lão rơi vào kết cục như vậy, cũng đều không khỏi cảm khái! Lúc này, con quái vật đầu khẽ nghiêng, chầm chậm nhìn về phía về chúng tôi. Có thể ở trong mắt nó, mấy người chúng tôi cùng với đám chuồn chuồn khổng lồ không có gì khác biệt. Ba người mặt tái mét lại, không dám nhìn nữa, tìm một chỗ có thể đặt chân, vội vàng lội nước mà đi.
Xung quanh nham bàn đều là nước, nhưng phía dưới mặt nước lại có rất nhiều đá lớn, một bước giẫm lên, nước còn chưa tới bắp chân, bất quá giữa đám loạn thạch khắp nơi đều là kẽ hở, một khi không cẩn thận giẫm hụt vào đấy sẽ lập tức rơi xuống hồ nước. Chúng tôi chạy được một hồi, trốn vào giữa một đám loạn thạch, dừng lại nghe ngóng, sau lưng không thấy có bất kì động tĩnh gì, có thể thấy con quái vật kia đã không đuổi theo nữa rồi, thần kinh vốn căng như dây đàn lúc này mới tạm được buông lỏng, ai nấy đều mệt đến đứt cả hơi, há miệng thở dốc.
Ba người chúng tôi lần đầu chứng kiến cảnh quái vật ăn thịt người, xem chừng cây súng săn tự chế trong tay Tuyền béo cũng không làm gì được nó, có cho ăn gan hùm mật gấu cũng không dám thò mặt ra ngoài, lại không thể cứ trốn mãi ở đây được, vẫn nên là tìm một con đường khác để thoát ra. Hang động nơi bảo tương hoa sinh trưởng tuy rất lớn, bất quá lúc này đã bị chìm trong biển nước, tạo thành một hồ nước ngầm, chỉ có đám loạn thạch ở chính giữa hồ là có một bộ phận nhô cao hơn hẳn mặt nước. Chúng tôi bị vây khốn ở chỗ này, xung quanh tất cả đều là nước, trong nước thì có quái vật hung bạo khó đối phó, trên đầu thì có chuồn chuồn khổng lồ biết tấn công người, nói không chừng còn có thứ quái quỷ gì khác ăn thịt người đang ẩn mình đâu đó, có thể sống sót đi được tới đây cũng coi như là may mắn lắm rồi, muốn ra ngoài nói dễ vậy sao? Huống chi sông ngầm chảy xiết tạo thành thác nước, muốn leo lên cũng không được, hơn nữa xung quanh có tới không dưới mười cái khe nứt, cho dù có nhặt được một cái la bàn quân dụng, cũng không tìm được vị trí lúc trước mà chúng tôi đã tiến vào!
Phóng mắt khắp bốn phía, chỉ thấy xương khô chồng chất, đa số đều không bị chìm trong nước, khe nứt âm dương mà chúng tôi tiến vào, chỉ là một trong số các khe nứt do bảo tương hoa tạo ra, chắc hẳn rơi vào lòng đất mà không chết cũng không chỉ có mỗi ba người chúng tôi, theo như chúng tôi biết, thì có đám kim phỉ, đội chinh phạt quân người Nhật, có lẽ còn có cả những người thợ đã xây nên Liêu mộ, hay mấy tay thợ săn ở trong rừng sâu núi thẳm,... Mấy nghìn năm qua đi, không biết đã có biết bao nhiêu người rơi vào trong khe nứt này, có thể đi đến tận cùng của khe nứt xem chừng cũng không phải ít người, nhưng sao không có lấy một người có thể chạy thoát ra ngoài? Tại sao nơi này lại có nhiều xương khô đến như vậy?
Chúng tôi nhất thời không nghĩ ra bất cứ đầu mối gì, đành chia nhau mấy miếng lương khô, vừa ăn vừa bàn tính làm thế nào để có thể tìm được đường ra ngoài. Theo như tình huống trước mắt, thụ mạch của bảo tương hoa tám chín phần là sinh trưởng ở bên dưới lớp nham thạch, “trái cây” mà lão chuột đất nói, không chừng cũng ở đó. Bất quá đáy hồ quá sâu, chúng tôi không ai đủ sức để lặn xuống được cả. Đúng lúc này, nước trong huyệt động dâng lên nhanh chóng, lũ từ trên núi đã đổ về rồi! Ba người vội vàng chạy tới chỗ có địa thế cao hơn, phía trước nứt ra một cái động lớn, bên trong rất sâu, không biết dẫn tới nơi nào. Chúng tôi không dám trực tiếp đi vào, trước tiên cứ mở đèn pha xem xét tình hình trong đó thế nào đã, trên thạch trụ có khắc rất nhiều ký hiệu hình xoáy nước, có lớn có nhỏ, chỉ nhìn qua một cái, cũng khiến cho người ta cảm thấy bản thân như đang bị hút vào trong.
Bên trên di tích cổ này, có một cửa động thông thẳng xuống dưới. Chúng tôi nằm trên cửa động nhìn xuống, chùm ánh sáng đèn pha không thể chiếu được tới đáy, không biết sâu đến chừng nào. Tôi đi tới bên cạnh, nhặt lấy một hòn đá nhỏ ném xuống, loáng thoáng nghe được tiếng rơi chạm đáy. Như vậy có thể khẳng định, dưới động mặc dù rất sâu, nhưng hoàn toàn không bị ngập nước. Đúng lúc này, có thứ gì đó đụng phải chân tôi, giật mình cúi đầu nhìn, thì ra là một con “du đề nhi thử” vừa phóng vèo qua chân mình. Tên gọi “Du đề nhi” là để chỉ một loài chuột, lòng bàn chân chúng có thể tiết ra một lớp dầu trơn, tốc độ chạy trốn rất nhanh, thật đúng với câu “nhanh như bôi mỡ bàn chân”. Tôi vừa định nhấc chân đạp cho nó một cái, thì thấy có một đàn chuột nhung nhúc bỗng tràn tới, con trẻ cõng con già, con nhỏ cắn đuôi con to, con nào con nấy hoảng sợ kinh hãi, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Có lẽ là do nước lũ bất ngờ dâng nhanh, khiến cho lũ chuột trong huyệt động phải dời nhà tránh lũ, lúc này mới chạy ngang qua đây.
Tuyền béo là kẻ gan to bằng trời, muốn liều mạng xuống dưới huyệt động tìm xem có lối ra nào hay không, nói không chừng còn có thể tìm được thứ gọi là “trái cây” kia. Tôi thấy chỉ vì thứ gọi là “trái cây” này mà khiến cho không biết bao nhiêu mạng người đã phải nằm xuống, liệu nó có tồn tại hay không còn rất khó nói, lão chuột đất đã toi mạng, chân tướng thực sự của “trái cây” thế nhưng vẫn chưa được làm sáng tỏ, tùy tiện đến gần nó, xem chừng không phải là một ý kiến hay. Nhưng để cho Tuyền béo một mình đi xuống cũng khiến tôi không yên tâm, ba người nhất định phải cùng tiến cùng lùi, mà giờ đã đi đến điểm cuối của khe nứt, phía trước không còn đường đi, phía sau lại có nước lũ cùng mãnh thú, tôi với Tiêm Quả cũng không thể thoát nổi, thôi thì đành đánh liều cùng số phận, hi vọng rằng bên dưới sẽ có đường ra. Nghĩ vậy, tôi bảo mọi người chuẩn bị lại đồ đạc, thắt chặt dây lưng cùng mũ phòng hộ, đốt ba ngọn đuốc để chiếu sáng, giẫm lên đồ án hình xoáy nước, người này nối tiếp người kia từ trên thạch trụ leo xuống.
Ba người không màng sống chết, dùng cả tay cả chân bám chặt lấy thạch trụ, từ từ tụt xuống từng chút một, ước chừng được hơn chục trượng, hai chân cuối cùng đã chạm được vào nền đất, bên dưới là một thạch quật vô cùng rộng rãi, giống như một toà cung điện thần bí dưới lòng đất vậy, bốn phía không thấy điểm cuối, những cột đá to lớn một cây nối tiếp một cây hết sức chỉnh tề ngay ngắn, mỗi bên đều rộng hơn năm trượng, ngọn đuốc chiếu tới đâu, bất luận là thạch trụ hay là mặt đất, khắp nơi đều khắc đồ hình xoáy nước, có lớn có bé, không tuân theo một quy tắc nào cả. Đồ hình xoáy nước vặn vẹo cùng với những cây cột đá thẳng đứng uy nghi, tỏa ra một loại khí tức âm u quỷ dị, thần bí khó lường. Mấy ngọn đuốc trên tay chúng tôi tuy vẫn bập bùng ánh lửa, nhưng thật giống như một con đom đóm lạc giữa đêm đen hắc ám.
Tôi đang xem xét đồ án hình xoáy nước khắc trên cột đá, bỗng thấy Tuyền béo ngó nghiêng khắp nơi tìm chuột, vội vàng gọi cậu ta tới hỏi, cậu tìm chuột để làm cái gì? Tuyền béo đáp: “Lương khô sắp ăn hết rồi Nhất ơi, không bằng bắt lấy vài con chuột, làm mấy xiên thịt nướng, cải thiện bữa ăn.” Tiêm Quả nói với Tuyền béo: “Nơi này quá lớn, anh chớ có đi linh tinh nữa, coi chừng lạc đường!” Ba người tiếp tục lên đường, đi hết cột đá này đến cột đá khác, ngẩng đầu lên trên đã không thấy đỉnh, nơi chúng tôi trèo xuống lúc trước cũng đã không thấy đâu nữa. Tuyền béo nói: “Hai người các cậu chưa gì đã sợ tái mét mặt thế? Cột đá nào đi qua tôi chẳng khắc lấy một kí hiệu, chúng ta nãy giờ vẫn đi thẳng về một hướng, làm sao có thể lạc đường được?” Nói xong cậu ta dẫn chúng tôi quay lại, tìm cột đá mà lúc trước cậu ta đã đánh dấu, bất quá đi mãi cũng chẳng thấy đâu, đến lúc này Tuyền béo đầu đã đầy khói, rõ ràng mình đã dùng xẻng công binh để lại kí hiệu, tại sao giờ lại không thấy?
Tôi lên tiếng trấn an hai người họ: “Giờ có quay lại trên kia thì cũng chẳng còn đường để đi, thôi thì tới đâu hay tới đó, cứ giữ nguyên kế hoạch ban đầu đi, tìm đường ra bên dưới nơi này.”
Tuyền béo đáp: “Đúng! Cứ đi thẳng theo một hướng nhất định, không thể nào không đến được điểm cuối!”
Tôi nói với Tuyền béo: “Cậu đi tới một cây cột đá, khắc kí hiệu tiếp theo lên đi, tôi sẽ sử dụng la bàn xác định lại phương hướng một lần nữa, trước tìm được một bên vách đá đã rồi tính sau.” Lời tuy nói vậy, chúng tôi cũng không thể không làm tốt công tác chuẩn bị một cách chu đáo, ba người tắt đèn pha, chỉ dùng duy nhất một ngọn đuốc để chiếu sáng.
Tuyền béo nói: “Mấy cây cột đá này bốn bề hoàn toàn giống nhau, nên đi bên nào đây?” Tôi trước mắt vẫn chưa nhận ra bốn hướng có điểm gì khác nhau, cúi đầu nhìn la bàn hành quân trong tay, chính diện nơi chúng tôi đang đứng là hướng Bắc, vì vậy liền quyết định đi theo hướng này. Tuyền béo dùng xẻng công binh chọc chọc ngoáy ngoáy một hồi cột đá hướng Bắc, lưu lại một đạo ký hiệu rất rõ ràng, chúng tôi lúc này mới bắt đầu lên đường, ước chừng mới đi được hơn ba mươi bước, đã lại đi đến dưới một cây cột đá khác. Tuyền béo làm giống lúc này, tiếp tục dùng xẻng công binh để lại trên cột đá một ký hiệu, cứ như vậy lặp đi lặp lại, rất lâu sau đó, chúng tôi đã đi qua không dưới trăm cây cột đá, nhưng càng đi sâu vào trong huyệt động thì càng không thấy điểm cuối.
Ba người chúng tôi có dần trở nên lo lắng bất an, đã đi xa như vậy rồi, không thể nào vẫn chưa tới điểm cuối được, đây chẳng phải là bị ma bịt mắt, bị quỷ cuốn chân hay sao?
Tuyền béo nghiến răng nói: “Cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong cũng không phải cách hay đâu, mấy người còn tuyệt chiêu nào khác thì mau bày ra đi!” Tiêm Quả sợ rằng chúng tôi nãy giờ hoàn toàn là đi theo một vòng tròn, vạn nhất các cột đá được sắp xếp theo hình xoáy nước, vậy phải làm sao đây?
Tôi cau mày suy nghĩ một lát, khả năng đường đi được thiết kế theo hình vòng xoáy là không lớn, bởi vì phương hướng mà la bàn chỉ ra không thể nào sai được, bất quá tôi vẫn không hiểu vì sao chúng tôi đi mãi mà không tìm được lối ra. Đáng sợ nhất chính là hết thảy tình hình thế nào chúng tôi đều không rõ, ánh sáng của đèn pha và đuốc cùng lắm chỉ chiếu xa được hơn hai mươi thước, không tài nào thấy được địa hình xung quanh, nếu cứ đi nhắm mắt đi bừa, liệu có thể kiên trì được mấy hồi, đến khi đuốc cháy hết mồi, đèn cũng cạn pin, vậy khác nào kẻ mù! Chúng tôi cần phải thay đổi sách lược hành động, mau chóng tìm được một lối ra. Tôi bảo Tuyền béo đi trước kiểm tra, xem mấy ký hiệu mà cậu ta để lại lúc trước có còn hay không. Nếu như vẫn còn, ít nhất cũng chứng minh được rằng chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn đi thẳng theo một hướng, chỉ là chỗ này quá lớn, cho nên đi mãi vẫn chưa tới điểm cuối mà thôi. Tuyền béo hỏi: “Thế nếu như ký hiệu trên cột đá không còn, thì là làm sao?” Tôi không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, nếu trên cột đá thật sự không có ký hiệu… chẳng lẽ đã bị ma quỷ xoá mất?
Tôi bảo Tuyền béo chớ có suy nghĩ nhiều làm gì, cứ đi trước đã rồi có gì để sau hẵng nói, nếu như muốn xoá sạch chỗ ký hiệu do xẻng công binh tạo ra, nhất định phải lưu lại dấu vết nào đó. Tiêm Quả bật đèn pha, đi lùi lại mấy bước, hướng chùm ánh sáng chiếu thẳng tới cột đá đối diện. Tuyền béo cầm cây đuốc, chạy nhanh tới, cúi đầu xuống kiểm tra cột đá, rồi vẫy vẫy tay về phía chúng tôi ra dấu, ý bảo ký hiệu vẫn còn nguyên, ngay sau đó vội vàng chạy trở lại. Nếu không phải là do ma quỷ quấy phá, vậy có khả năng chúng tôi đang tiến vào một địa hình rất sâu, chúng tôi vẫn luôn đi theo hướng Bắc, giống như khi đi vào khe nứt kia, càng đi thì lại càng thấy sâu, không biết lúc nào mới đi tới điểm cuối. Chúng tôi lúc này quyết định quay đầu đi về hướng Tây, vẫn tiếp tục để lại những ký hiệu lên các cây cột đá, đi cả nửa ngày, vẫn chưa tới được nơi cần tới. Ba người đều cảm thấy tuyệt vọng, đúng như lời Tuyền béo nói, cứ tiếp tục cắm đầu đi như này, đến khi đèn đuốc tắt hết, cả lũ sẽ thành người mù, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, có muốn khóc cũng không khóc nổi, làm cách nào ứng phó được đây?
Tuyền béo nói với chúng tôi: “Đuốc với đèn pha còn đủ dùng một lúc nữa thôi, lương khô cũng sắp hết rồi, sớm biết thế này thì đã cố bắt thêm vài con chuột, tốt xấu gì cũng có cái mà bỏ vào trong miệng, không lo chết đói, đợi đến khi chén sạch chỗ lương khô còn lại, chỉ còn nước gặm đá mà nhai. Cậu giỏi như vậy, thử nói xem vì sao lũ chuột vừa nãy kéo xuống nơi này đông như vậy, mà giờ lại chẳng thấy một con nào? Chúng trốn đi đâu rồi cơ chứ?”
Tôi thở dài, lúc này mới cảm thấy không bằng cả loài chuột bọ, ở nơi tăm tối như này bọn chúng còn có thể nhìn thấy đường, chúng tôi nếu không có đuốc, chưa chắc đã đi được đến đây!
Tuyền béo không đi tiếp nữa, mà giơ thấp ngọn đuốc, cúi đầu xuống muốn tìm hang chuột. Tôi nói với Tuyền béo: “Lương khô hãy còn mấy khối nữa, cậu việc gì phải vội vàng như thế?”
Tuyền béo đáp: “Mấy ngày nay ngày nào cũng phải nhai cái thứ lương khô cứng hơn cả đá ấy, ông đấy ngán đến tận cổ rồi, bắt lấy hai con chuột lớn, đem đi nướng thơm phức, thay đổi chút khẩu vị không được sao?”
Tiêm Quả cũng lên tiếng khuyên Tuyền béo, thịt chuột làm sao có thể ăn được? Tôi lại nói: “Thịt chuột quả thật không thể ăn được, lúc ở trong thôn kim phỉ cậu cũng thấy rồi đấy, nhà nào cũng có bài vị thờ cúng khôi tiên gia, nhỡ nó là một vị tiên gia thật thì sao? Có mấy lời bình thường tôi không nói ra bao giờ, là vì sợ người ta bảo rằng tôi là kẻ mê tín dị đoan, bất quá đối với hai người các cậu, tôi cũng không ngại nói ra, để tôi kể cho mọi người một chuyện tôi từng gặp qua lúc trước. Năm 1966 được gọi là năm Đại Xuyến Liên, đường sắt được kết nối khắp cả nước, tôi cùng Tuyền béo bắt xe lửa đi Tinh Cương Sơn. Giữa đường xe phải dừng lại để tiếp nước, tôi thấy cứ ngồi mãi trong buồng xe thì cũng thật là buồn chán, cho nên mới xuống xe đi bộ một vòng, kết quả là bị nhỡ chuyến, bất đắc dĩ đành phải tìm đến một nhà đồng hương gần đó để tá túc. Nửa đêm khát nước quá, lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, định đi ra ruộng hái dưa hấu ăn cho mát.
Ban đêm gió lạnh trăng mờ, mặt đất tối đen, tôi mò mẫm tìm kiếm một hồi, chẳng hiểu sao lại đi lạc tới một ngôi mộ hoang, vòng tới vòng lui vẫn không tìm được đường về, từ đầu đến cuối vẫn chỉ đi loanh quanh một chỗ, bất luận tôi đi theo hướng nào, ngôi mộ đó vẫn luôn ở phía sau. Tôi khi đó gan lớn, chẳng hề tin vào quỷ thần ma mãnh, thấy một khối gạch đè trên đỉnh mộ, liền một cước đá văng nó đi, nào ngờ bên dưới khối gạch có một lỗ thủng, bên trong loáng thoáng phát ra ánh sáng. Tôi nổi lòng hiếu kỳ, bèn nằm bò ra đất, ghé mắt vào nhìn thử, thì ra lỗ thủng này thông thẳng tới mộ thất bên dưới. Trong mộ có một cái kháng đất, bên cạnh là chiếc bàn lò (Trans: Bàn đắp bằng đất, bên dưới có đặt bếp lò để giữ ấm trong mùa đông), trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, một lão đầu tử cùng lão bà của mình ngồi xếp bằng trên kháng đất, chụm đầu ghé tai thì thầm gì đó. Tôi nhớ đã từng được nghe tổ phụ kể qua, cho nên có thể khẳng định hai người này tám chín phần là do bọn chồn vàng chó sói sống lâu ngày trong mộ hoang hóa thành, trốn ở đây quấy phá dọa người! Vừa hay trong túi tôi có một quả pháo đất, những người sống ở nông thôn rất hay mang theo bên người thứ đồ chơi này, đề phòng nửa đêm ra thăm ruộng gặp phải lợn rừng tấn công, chỉ cần đốt một cái là có thể dọa cho chúng chạy té khói, tôi nửa đêm định bụng ra ngoài hái dưa, cho nên cũng tiện tay cầm lấy một quả. Tôi cũng không biết khi ấy có phải do mình ăn gan hùm mật gấu hay không mà lại có thể bạo gan đến như vậy, bật lửa, châm ngòi, thò tay vào trong lỗ thủng ném quả pháo xuống, nhưng còn chưa kịp rút tay ra thì đã bị ai đó túm lại. Tôi vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, trợn mắt nghiến răng mãi mà vẫn không tài nào rút được tay ra, bỗng nhiên có tiếng pháo nổ vang, tôi cảm thấy tay mình bị thứ gì đó hung hăng ngoạm lấy một cái, lúc này mới thu lại được cánh tay.
Tôi lấp kín lỗ thủng, rồi vội vội vàng vàng chạy về nhà người đồng hương kia, hôn mê suốt mấy ngày liền, miệng không ngừng ú ớ mê sảng, sắp sửa gần đất xa trời. Cũng may bọn họ tìm được một người biết xem chân hương, bày trận dựa theo “hương phổ”, tôi mới giữ lại được cái mạng này. Vậy mới nói, những thứ này nó không chọc đến cậu, thì cậu cũng đừng có cố đấm ăn xôi mà đụng tới nó, không tin cậu nhìn đây này, trên tay tôi vẫn còn lưu lại vết sẹo năm đó!”
Nói rồi tôi giơ mu bàn tay ra cho Tuyền béo cùng Tiêm Quả nhìn, bên trên quả thật có mấy vết sẹo. Tiêm Quả liền tin là thật, nhưng lại không qua được mắt Tuyền béo. Cậu ta nói: “Thôi ông tướng bốc phét ít thôi, mấy vết sẹo này chẳng phải là do năm ấy cậu hứng lên xuống xe đi rình trộm dưa nhà người ta, rồi bị chó săn phát hiện tợp cho mấy phát sao? Thế quái nào giờ lại thành vết cắn của khôi đại tiên gia thế?”
Tôi không ngờ Tuyền béo ngay cả chuyện này cũng biết, nhưng dù sao cũng chỉ là muốn cậu ta không đi bắt chuột ăn, năm đó cả nước mất mùa, ở nông thôn rất nhiều người phải đi bắt chuột để ăn, bất luận là bị tiên gia trả thù hay dính dịch hạch, phần lớn đều chết không được tử tế, cho dù là chuột nhắt trên núi, cũng không thể tùy tiện ăn bậy.
Trong lúc nói chuyện, ba người chúng tôi vẫn chưa đi tiếp được bước nào, cảm thấy đại điện này giống như mê cung, càng đi càng khiến cho người ta sau lưng phát lạnh, đã thử đi cả hai hướng mà mãi vẫn không thể đi tới được điểm cuối, chỉ thấy một cây lại một cây cột đá nối tiếp nhau liên miên, cùng với muôn vàn đồ hình xoáy nước chỗ nào cũng có, người đi ở trong đó, giống như đưa thân vào vô biên vô tận xoáy nước hải vực, hoàn toàn không có lối ra!
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “Xoáy nước sâu (Thượng)” đăng tại page Hội những người nghiện truyện của Thiên Hạ Bá Xướng & https://truyenfull.vn