Trời Hà Nội đêm xuống trông mịt mờ, nhưng dọc đường đi hàng quán chưa bao giờ thôi tấp nập.
Trên vỉa hè, đầy những người ngồi vòng quanh mấy cô hàng phở, hàng bánh rồi hàng hoa quả.
Cậu Quốc cùng cô Mai lên xe ô tô, cậu bảo đưa Mai đến chỗ này hay lắm, nhưng hình như hơi xa nên hai vợ chồng phải đi xe.
Mai đưa mắt nhìn ngắm bên đường, trái ngược với quê nhà bạt ngàn đồng lúa thì ở đây chỗ nào cũng có đèn điện chiếu sáng chói.
Các nhà hàng hoa lệ với mùi thức ăn hoà quyện vào nhau khiến người ta chỉ muốn rẽ ngay vào để thưởng thức.
Cậu Quốc với Mai ngồi một lúc thì đến, cậu nắm tay vợ.
Đang chuẩn bị vào thì bị ai đó gọi giật lại:
- Anh Quốc, đúng là anh rồi, lâu lắm rồi tôi mới gặp, anh khoẻ không?
Bước tới là một người đàn ông có vẻ trạc tuổi cậu Quốc, ánh mắt anh ta cương trực và trông khá hiền hoà, anh ta chìa tay ra bắt tay cậu Quốc như hai người bạn thân lâu ngày mới gặp lại.
- Tôi khoẻ, cảm ơn anh.
- Đây chắc là vợ anh, cô Mai phải không? Anh cho tôi xin lỗi, hồi đám cưới anh tôi lại vướng công tác bên Tàu, đặt vé rồi đấy mà về không kịp.
Mai bị điểm mặt thì ngơ ngác nhìn cậu Quốc rồi lại nhìn bạn cậu, cô ngượng nghịu cười cười thay cho câu trả lời rồi nép sát vào người cậu Quốc.
- Hai vợ chồng đi xem chiếu bóng phỏng, thế vào đi cho kịp giờ, hôm nào tôi mời anh và chị sang nhà tôi chơi.
- Nhất định, vậy hẹn anh hôm khác.
Cậu Quốc cười cười tạm biệt bạn rồi dắt tay vợ đi vào trong, vé vào cửa cậu đã đặt trước rồi nên không cần đứng xếp hàng như mọi người.
Cậu cùng Mai ngồi vào hàng ghế thứ 3 ở giữa, không gần cũng chẳng xa, rất vừa vặn.
Ở phía giữa rạp là chiếc máy chiếu bóng to ơi là to đang được phủ khăn đen kín mít, Mai háo hức cứ quay ngang quay dọc nhìn ngắm mọi thứ.
Ngồi coi chiếu bóng không chỉ có người mình mà còn rất nhiều người Tây, họ da trắng, mũi lõ, đàn ông để râu ria xồm xoàm, đàn bà thì diện những bộ váy dài nom lạ mắt lắm.
Ngồi hàng ghế trên cùng là một cặp vợ chồng người Pháp ăn mặc sang trọng, áo có đính viền vàng loé lên lấp lánh trong bóng tối ở rạp.
Xung quanh họ có vài tên cao to vây quanh, mặt ai nấy hằm hằm như đi đánh trận.
Mai hơi sợ, mợ luồn tay mình vào tay cậu nắm chặt, cậu Quốc cảm nhận được sự căng thẳng của vợ, cậu nhìn Mai lo lắng:
- Mai khó chịu hả?
- Dạ không cậu, ở đây nhiều người quá cậu nhỉ.
Cậu Quốc nghe thế cười nhẹ trấn an vợ, đột nhiên cậu cúi xuống gần mặt cô Mai, Mai thấy thế hốt hoảng tưởng cậu định trêu mình, giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà cậu định chim chuột với Mai hả, người ta cười cho bây giờ.
Nhưng ngoài dự đoán, cậu chỉ dịu dàng vén sợi tóc loà xoà trước trán Mai rồi lại quay ra nhìn lên màn chiếu ra vẻ chăm chú lắm.
Mai mừng hụt bĩu đôi môi nho nhỏ nguýt cậu.
Trước khi bộ phim bắt đầu thì có một người Pháp trẻ tuổi dùng tiếng Pháp để giới thiệu tựa đề của bộ phim.
Mai chẳng hiểu anh ta nói gì, nhưng ngay sau đó có người đã phiên dịch lại toàn bộ lời của anh chàng người Pháp kia.
Mai hào hứng nhìn dòng chữ được chạy trên tấm màn màu trắng "Phim tô màu SIERRA", từng hình ảnh dần được hiện rõ, nhảy nhót trên màn màu.
Mai cắn môi run run, hoá ra đây là phim chiếu bóng, những ngày trước Mai chỉ được nhìn thấy hình ảnh tô đen trắng trên tờ báo hằng ngày, vậy mà nay Mai đã được trông thấy tận mắt.
Mai vui lắm, nhưng nhiều hơn là biết ơn cậu Quốc, nhờ cậu mà Mai mới được trải qua những ngày tháng mà Mai chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được.
Bộ phim đang đến hồi gay cấn thì một tên hầu cúi thấp đầu chen vào hàng ghế phía sau bò tới chỗ cậu Quốc, hắn ta thì thầm vào tai cậu rồi lại cúi đầu thật thấp chạy nhanh ra phía ngoài.
Cậu Quốc nghe tên hầu lạ nói thì mặt biến sắc, cậu nắm chặt tay Mai:
- Mai, giữ im lặng và đi theo anh, tuyệt đối không được buông tay ra.
Ánh mắt cậu đanh lại, tay cậu đổ mồ hôi nắm thật chặt tay Mai, cậu đề phòng dẫn vợ ra ngoài.
Còn cách cửa ra một đoạn, bên trong rạp bỗng trở nên nhốn nháo, giọng ai đó hét ầm lên:
- Có bom, có bom, chết rồi chạy nhanh lên.
Phút chốc người trong rạp chiếu bóng chạy ùa ra khỏi chỗ ngồi, dẫm đạp chen nhau hòng bò ra cho được bên ngoài.
Mấy kẻ bảo vệ đang dùng bạo lực để dẹp đường đưa đôi vợ chồng quý tộc người Pháp ra ngoài trước.
Khung cảnh nhốn nháo, ồn ào chưa bao giờ có.
Mai cùng cậu Quốc sắp thoát ra được bên ngoài thì trong đám đông có ai đó đẩy một nhát khiến cô Mai xây xẩm mặt mày, lúc trấn tĩnh lại thì Mai lạc mất cậu rồi.
Cô bị dòng người cuốn ra xa ơi là xa, đằng sau lưng tiếng động rầm trời cứa vào não khiến Mai phải ôm đầu, người không ra kịp tan xác bên trong rạp, những bà đầm ông tây chạy tán toạn không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Mai cố gắng quay lại tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng của cậu Quốc đâu.
Lần này thì Mai sợ thật rồi, sợ lắm...!mắt cô ầng ậc nước nhưng không dám rơi một giọt nào, Mai sợ trong lúc cúi đầu gạt nước mắt, Mai lỡ mất cậu.
Cậu ơi em sợ...
_____
Các tình iuu ơi theo dõi mình điii, sợ kết thúc tui viết truyện mới hổng ai quan tâmm.