Mận nằm im co người trên giường nước mắt chảy xuôi, cậu Hoàng ở bên cãi lời ông Tũn càng nhiều….
” Thầy nói trong mắt thầy chỉ có con điếm này là con dâu, vậy con muốn hỏi vợ cùng con của con ở gian kia là cái gì trong nhà này….”
” Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, con nghe thầy lấy nó nhưng con sẽ không bao giờ thương nó….
Con lấy nó làm người con yêu, vợ cùng đứa con còn trong bụng kia bước vào cửa phải thấp hơn nó cả cái đầu.
“
” Con nói con lấy nó làm vợ, con muốn vợ con là vợ cả nó chỉ xứng làm lẽ, thầy mẹ không cho thầy mẹ có biết đứa bé đẻ ra thân là con vợ lẽ nó bần hàn cỡ nào? Con không muốn con của con về sau gả chồng, lấy vợ khó…..
Tại sao thầy mẹ không hiểu cho con?”
Cậu Hoàng đừng nói thêm ông Tũn không tức đến ngất, đến khi ngã xuống nền nhà ông Tũn vẫn nghi ngờ mình vừa nghe những lời bất nghịch ấy có phải là thằng con trai của ông hay không….
Bà cả tâm đau khóc chạy theo cậu Tân cõng ông Tũn về nhà trên.
Trong gian thoáng đi chỉ còn con Duyên đang quỳ khóc dưới đất.
Nó hai lòng bàn tay nắm chặt kiên nhẫn ở lại, mợ nó còn ở trong, nhìn vải áo rơi trên đất nó càng khóc to.
Mợ nó không yêu cậu ta vì cái gì cậu ta ác như vậy????
Không yêu tại sao làm người đáng hận như thế?
Nếu không yêu cứ giả vờ không thân làm gì phải kiếm chuyện hành hạ người khác…..!
Cậu Hoàng nhếch mép đạp thật mạnh vào ngực Mận, cô hít sâu cố ngăn cơn khó thở, ngực đau đến sắp ngất, cậu lại thờ ơ cười cợt nói:
– Cô làm vợ tôi ngày gả đi thầy mẹ cô không dạy cô?
– Nếu chưa dạy vậy để tôi dạy cô thay thầy mẹ cô vậy…
– Nghe cho kỹ tôi chỉ nhắc cô một lần, về sau quên đừng để tôi đánh cho tỉnh….
….
Thân làm đàn bà gả làm vợ người khác phải biết lớn biết nhỏ, thuận lời chồng, hiếu thuận thầy mẹ….
…..Cô ngày đầu về làm dâu đã làm được gì? Cãi chồng, chửi chồng còn muốn thầy mẹ chồng bênh vực.
Cô thấy cô được điểm gì chưa?…..
…..
Tôi khuyên cô nên biết điều, việc gì nên làm thì làm, việc gì nên nói hãy nói còn không tôi rút lưỡi đừng nói tôi ác.
Hôm nay tôi chỉ đánh cảnh cáo cô, cô nhớ lấy từ nay còn cãi lời không nghe theo tôi, tôi đánh cho què chân rồi tống cổ về nhà ông Tẫn.
Cô làm vợ tôi không hơn không kém con chó, không cần mở miệng nói làm vợ tôi.
Vợ tôi chỉ có Ngọc, cô từ nay hầu thầy mẹ, hầu tôi cùng Ngọc, chớ chọc cho vợ tôi mệt mỏi không tôi không để yên.
Cậu đứng dậy đi đến cửa buồng cười khẩy nói thêm:
– Cô có con ở giống chó nghe lời chủ lắm, hai người điếm đĩ giống làm chủ tớ.
Cô cùng người của làm tôi buồn nôn!
Cậu Hoàng vừa đi khuất con Duyên chạy vào thấy miệng Mận chảy máu không ngừng, thân chỉ còn yếm cùng váy mỏng.
Nó vội lấy một bộ đồ khác lên giường đỡ cô dậy, lấy khăn lau đi vết máu.
Trên lưng xanh tím vết chân đạp, vai trái sưng phù….
Mặt tím bầm hằng năm ngón tay, con Duyên khóc:
– Mợ….
Chúng ta về nhà thôi, cậu ấy không yêu, không thương mợ, cậu ấy là súc sinh không phải người.
Mận nắm tay nó cố gắng nói:
– Em mặc đồ giúp tôi rồi đem chiếu ….
Chăn đem nhờ người giặt sau vào nói.
– Mợ….
– Nhanh đi…..
Con Duyên mặc đồ xong cho cô đem chiếu chăn đi nhờ người ở trong nhà giặt, nó đi về đến buồng Mận nằm trên giường thở khó khăn.
Khóe mắt nước mắt chảy không ngừng.
Nó ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi:
– Mợ nằm một mình ở đây đợi em được không? Ông bị cậu Hoàng làm tức ngất xỉu cả nhà đang loạn, chắc không ai nhớ đến mợ, con chạy về nói ông bà cho gọi thầy lang đến khám cho mợ.
Mận cong môi cười:
– Đi về cho thầy mẹ lo thêm, vết tím này không cần khám chữa gì.
Con Duyên khó hiểu nói
– Không gọi thầy lang thì biết bao giờ mới tan?
Mận híp mắt nhìn chiếc yếm dính máu hận ý nói:
– Cần gì cho mau, tôi phải để nó tím càng lâu càng tốt.
– Như vậy mợ đau lắm.
– Phải đau mới nhớ em hiểu chưa? Cậu ta coi tôi cùng em không bằng con chó vậy tôi sẽ nhắc cho cậu ta nhớ mãi không quên.
Cậu ta đã đánh chó như thế nào? Cậu ta đánh một con chó như tôi thì cậu ta chưa tính là chó….
Con Duyên rớm nước mắt can ngăn:
– Mợ, mợ cần gì phải khổ mình như vậy?
Mận cười tươi vươn tay lau nước mắt cho nó.
– Duyên, tôi không yêu cậu ta, lấy cậu ta chỉ vì thầy không dám từ hôn vì danh dự của tôi.
Cậu ta làm tôi đợi cậu ta 4 năm, cậu ta không biết lỗi còn cho tôi một cái hố thật to.
Với cậu ta tôi là chó, Ngọc là vợ cậu ta.
Tính tôi sẽ nhịn nhưng hôm nay cậu ta kiếm chuyện hành hạ tôi như này tôi cần gì phải nhịn nữa! Duyên em nói tôi có nên khiến cậu ta vừa yêu vừa hối hận khi làm với tôi hôm nay không?
Con Duyên nhìn cô nó sợ hãi, lần đầu nó thấy mợ nó không còn hiền dịu như trước kia…..
Có lẽ đây mới là con người thật của mợ nó!!!!
– Nhưng chúng ta chỉ có hai người….
Mận chống người ngồi dựa vào thành giường mân mê chiếc vòng tay bá đạo nói:
– Em không thấy có thầy ở phía này à?
Con Duyên vẫn lo sợ giải thích:
– Mợ nghĩ vậy nhưng em thấy ông Tũn dù thế nào vẫn là thầy cậu Hoàng, đời nào ông bênh mợ mà nói cậu ấy.
Mận vỗ đầu nó cam đoan:
– Em ngốc lắm, em thấy tôi học để làm gì? Đàn ông họ học để biết, đàn bà học để dạy chồng hiểu chưa? Tôi nếu mưu thấp hơn một đứa vợ lẽ vậy ngay từ đầu thà mang tiếng tôi cũng từ hôn.
Tôi đâu thể để chính mình 4 năm chờ đợi cậu ta lãng phí cơ chứ.
– Nhưng mợ không yêu cậu ấy!
– Chắc gì cần phải yêu, tình yêu, sự tôn trọng của tôi chỉ dành cho người đàn ông xứng với tôi.
Em không biết ở cung cấm các phi tần đấu đá chỉ vì chức vị cho mình, hay cho gia đình mở mặt.
Tôi đây chỉ đấu với người làm cái việc đê hèn trên huyện lại thua à? Cô ta xuất thân từ chỗ nào vậy nên về chỗ cũ thôi.
Thích thổi gió bên cậu ta để tai họa tôi vậy cô ta cũng nên nhận cơn giận này.
Tôi không phải người thích chịu thiệt.
Con Duyên nỉ non:
– Mợ thật sự nghĩ vậy? Mợ hy sinh gả cho cậu ta vì cậu ta làm mợ mang tai mang tiếng….
Sao con không hay biết gì thế?
– Làm đàn bà cái gì cũng để người ta biết vậy có gì để phòng thân.
Tôi không giấu kỹ liệu thầy mẹ biết họ sẽ thà hủy cũng không làm tôi gả vào đây.
– Mợ liều quá….!!!
Mận thở hắt yếu ớt nói:
– Không liều tôi sẽ không tiêu cơn hận hai người đó mang cho tôi.
Ăn nằm với nhau mấy năm trời ép tôi chờ, không cho tôi gả đi.
Làm tôi lỡ bao nhiêu thời gian!
– Em sẽ cùng mợ trị họ, em không sợ ai, chỉ nghe lời mợ.
– Ừ! Em đỡ tôi lên nhà trên xem thầy thế nào rồi.
Con Duyên hết hồn giữ cô lại:
– Mợ đùa con à, trời ơi cả người bị đánh như này đi thế nào được, ông chỉ có tức phát ngất chứ có làm sao mà thăm.
Mận gõ trán nó mắng:
– Tôi vừa nói em không hiểu được à, tôi lên hỏi thăm thầy thuận tiện cho cả nhà họ biết con trai, anh trai, em trai họ đã gì tôi.
Ngày đầu làm dâu người nhà hành hạ tôi không lý do như này để xem họ sẽ làm gì với cậu ta.
Trị người không cần động tay chân mới sáng suốt.
Lấy tay động hai người kia cho bẩn tay, cậu ta nói đánh tôi cậu ta buồn nôn vậy tôi đây ghê tởm động cậu ta.
Con Duyên mắt thẳng tắp thán phục nói:
– Mợ thật sự khó dò, nhà này sắp tới sợ chó gà không yên.
Mận cười lạnh:
– Chó gà không yên!!! Tôi phải làm cậu ta giống chó gặp nhà có tang mới đủ.
Thích hứa rồi thất hứa nghĩ mình là đàn ông thì làm gì thì làm.
Cậu ta chẳng nói cậu ta dạy tôi cậu ta có quyền, vậy tôi nên học tập cậu ta cùng nhau chơi, để xem ai cao hơn ai….
Chúng ta đi!
Con Duyên cẩn thận đỡ cô đứng dậy đi ra gian nhà.
Từng bước đi Mận đều ghi nhớ khắc sâu vào đầu, một lần cậu vung chân đạp lên người cô, cậu đã tự dập tắt hy vọng sau này của mình….
Cậu Hoàng hôm nay nói cô không xứng với cậu, cô không bằng con chó trông cửa nhà cậu, cậu không thể ngờ được hai năm sau cô trả lời lại lời cậu đã từng sỉ nhục cô tại gian buồng đầy màu đỏ sau đêm đầu tiên!!!!.