Mùa thu về rồi,
Em có về với thu không?
Em xin đáp, thu đã về rồi
Nhưng hồn em vẫn cứ lửng lơ mãi
Nó phiêu dạt đến chốn không người
Rồi lại chôn chân ở đó mà đắm chìm
Trong thế giới
Nơi tình yêu của em được đáp lại.
Em đâu biết rằng
Đôi mắt em đã ửng đỏ tự lúc nào?
Em đâu có biết
Trái tim em đã nứt toác tự lúc nào?
Em cũng đâu biết
Mỗi bước em tiến vào thế giới ấy,
Là một lần hàng lệ tuôn nơi khóe mi.
Cớ sao khi yêu ta lại mù quáng thế?
Sao mà em đáp nổi,
Khi chính em là kẻ khờ
Trong tương tư của chính mình!