Mơ Màng Một Chút Thơ Ca




Trong căn phòng chán chường
Sáng trưng ánh đèn trần
Mình tôi với bức tường
Đối đáp nhau vài câu.

Trong căn phòng trống vắng

Tôi như kẻ lạc loài
Đôi ba lời than vãn
Biết kể cho ai đây.

Gió lùa qua khe cửa
Ngoài kia xa vời quá
Trời trắng xoá bởi mưa
Chẳng ai quan tâm tôi.


Đôi mắt tôi não nề
Khao khát tia nắng chiều
Phố xô bồ tấp nập
Đời này mãi không xứng.

Nắng không ghé tới đây
Hoa chẳng buồn ngó tới
Đơn côi cứ bao vây
Tôi đã quá quen rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận