Ta trả người hương vị nồng ấm
Trả người khúc say đắm tình si
Để trái tim ta thôi ê ẩm,
Ta trốn chạy khỏi chốn mộng mị.
Tình ta trao, người không đáng nhận
Vứt bỏ nó như thứ dơ bẩn
Người vẫn luôn là kẻ tàn nhẫn.
Ta quyết kết thúc không hối hận.
Ta lấy lại khoảng khắc ngẩng đầu
Lấy lại chút kiêu ngạo ít ỏi
Trút tình đơn phương vào rượu sầu
Bước tiếp con đường ta mong mỏi.
Ta trả người về chốn tự do
Mong mai này mãi không gặp lại.