Mở Mắt Trọng Sinh Chủ Tịch Hóa Vú Em


Chu Phong nhìn mà trong lòng mềm nhũn.

Chu Phong không nỡ buông cậu nhóc vừa ấm áp vừa thơm sữa này ra, nhưng mà anh phải đi làm cơm tối, nếu không thì sẽ phải ăn tối rất muộn.

“Tiểu Tình, em bế đại bảo đi, anh đi làm cơm tối.


Vừa buông ra, đại bảo bắt đầu ngọ nguậy, vẻ mặt không hài lòng, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, giây tiếp theo sắp khóc.

May mà Tô Tiểu Tình ôm lấy cậu nhóc ngồi ở bên giường cầm bình sữa, tiếp tục cho bú thì cậu bé mới thả lỏng lông mày.

Lần này rõ ràng là cậu bé đang ôm chặt cái chai bằng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình, trong khi ăn, đôi mắt to của cậu bé đang nhìn xung quanh, như đang đề phòng có người giật lấy khẩu phần ăn của mình.

Chu Phong nhìn thấy cảnh này rất vui vẻ nói: "Huyên Huyên thật là một đứa bé thông minh, mới ba tháng tuổi, đã biết giữ thức ăn như vậy rồi.

"
Nói xong, Chu Phong bất đắc dĩ ra khỏi phòng đi vào phòng bếp.

Nghĩ đến vợ con, trong lòng anh tràn ngập sức sống, như có sức mạnh vô tận.

Trong lúc rửa cua, anh lại nghĩ đến việc kiếm tiền.


Sau khi mua bột gạo cho con nhỏ, trong nhà thực sự không còn một xu.

Bây giờ vẫn còn nợ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị 3 tệ.

Ngày mai phải bắt đầu kiếm tiền.

Ánh mắt anh rơi vào con cua trong thùng nhôm đang cố gắng trèo lên mép thùng, và một ý tưởng nảy ra trong đầu anh.

Ở trong thôn không ai thích ăn món cua này nhưng ở thành phố, rất nhiều người giàu có lại thích ăn món này, nhất là những người có điều kiện mua mỡ lợn.

Một món cua cay, mùi vị đó, có thể khiến đứa trẻ ham ăn khóc lúc nửa đêm.

Hơn nữa, bây giờ đang là mùa thu vàng, cua dưới sông thật là mập mạp.

Hôm nay anh bắt được đều là những con lớn, con nhỏ anh không bắt một con nào cả.

Con nhỏ nhất trong thùng, nhặt lên cân thì cũng có bốn lạng.

Những con cỡ vừa nặng bảy lạng, những con cỡ lớn thậm chí nặng tới một kí, và có khá nhiều con lớn.

Bên trong cua có không ít gạch cua.

Tối nay Chu Phong muốn làm hai món cua, một món cua hấp, một món cua cay, sau đó xào rau xanh.

Sau khi quyết định nấu món ăn tối nay, Chu Phong bắt đầu rửa sạch những con cua lớn.

Đổ một ít rượu trắng và dấm chua vào trong thùng, mân mê một hồi, cua lớn đã sạch được sơ sơ, sau đó lại dùng bàn chải đánh răng rửa sạch cua.

Bởi vì bây giờ Tô Tiểu Tình đang trong thời kỳ cho con bú, cho nên Chu Phong rất chú ý đến việc nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ.

Sau khi rửa sạch, anh đi đến bên cạnh giếng, muốn mang cua đi hấp nên dùng dây buộc chặt từng con cua, sau đó đặt vào trong chậu sứ được viết to mấy chữ “A Giao Bổ Huyết” bên ngoài.

Sau đó, anh vào bếp lấy chiếc thớt làm bằng thân cây du lớn, đặt chiếc thớt nặng cạnh giếng nước.

Bắt đầu chuẩn bị làm cua cay.


Cắt một con cua làm đôi.

Con cua này anh đã bỏ hết nội tạng và những thứ không thể ăn ra rồi.

Trực tiếp chặt thành hai nửa, dự định bỏ vào trong nồi chiên rán.

Vào lúc anh chặt cua, Tô Tiểu Tình đã đút sữa cho Đại Bảo xong, ôm Đại Bảo đi ra, dưới sắc trời u ám, chỉ có thể nhìn qua ánh sáng yếu ớt từ nhà bếp thấy Chu Phong đang chặt đồ bên giếng.

Cô ôm Đại Bảo đến gần nhìn, nhìn cua không ngừng bò lên trong thùng nhôm, cùng với cua buộc chặt trong chậu sứ, còn có cua Chu Phong đang xử lý.

Cô nhịn không được mở miệng nói: "Anh bưng vào trong bếp chặt đi, chặt ở đây cẩn thận chặt vào tay.


Nghe được sự quan tâm của Tô Tiểu Tình, Chu Phong dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu cười ha hả nói: "Không sao, anh vẫn thấy được, chỉ còn hai con cuối cùng, chặt xong sẽ đi vào.


Nói xong, Chu Phong tiếp tục bắt đầu chặt cua.

Tô Tiểu Tình ở bên cạnh nhìn.

"Y a~" Đại Bảo cũng thấy cua, con mắt lập tức mở thật to hưng phấn kêu lên, bàn tay nhỏ bé còn duỗi về phía con cua.

Tô Tiểu Tình ôm cậu nhóc ngồi xổm bên cạnh thùng, để cậu nhóc nhìn con cua lớn ở khoảng cách gần.

“Y a, y a~" Cậu nhóc càng hưng phấn hơn.


Bàn tay nho nhỏ vươn ra hướng về phía thùng.

Tô Tiểu Tình vội vàng nắm lấy tay nhóc, nói: "Sẽ bị kẹp đó, chúng ta xem là được rồi.


Cô thật ra cũng hơi sợ cái càng lớn của con cua này.

“Anh năm, chị dâu năm.

” Chu Tiểu Yến chạy về vừa vặn nhìn thấy Chu Phong và Tô Tiểu Tình ở bên cạnh giếng, lập tức vội vàng gọi người.

Hôm nay cô và bạn học tán gẫu về đề thi, ai ngờ lại tán gẫu quá mức, trời sắp tối mới phát hiện.

Cô sợ đến mức vội vàng chạy về.

Vào buổi tối, vì đây là nông thôn nên gần đây không có đèn đường, các nhà cũng rất ít thắp đèn, giờ trời đã hoàn toàn tối đen, cộng thêm đêm nay không có ánh trăng, đi dọc theo đường đi rất dọa người, lúc đi đường bờ ruộng nếu không cẩn thận rất dễ rơi xuống ruộng.


------
Dịch: MBMH Translate


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận