Mở Mắt Trọng Sinh Chủ Tịch Hóa Vú Em


Trong phút chốc, hầu kết của anh di chuyển.

Máu huyết trong cơ thể sôi ùng ục.

Đột nhiên, trong bóng tối có thứ gì đó nhảy dựng lên.

Tô Hiểu Tình đột nhiên cảm giác được trán bị một vật cứng đập vào, vội vàng che trán, lẩm bẩm nói: “Cái gì vậy?”
Còn có một chút nhiệt độ ấm ấm.

Chu Phong không nhịn được nữa, nắm lấy cánh tay Tô Tiểu Tình, kéo cô đứng dậy.

Nếu lại để cô ngồi xổm trước mặt mình, anh sẽ không khống chế được “dung nham” trong cơ thể của mình mà ép cô ngã xuống.

Trong lúc Tô Tiểu Tình đứng dậy, cô cũng nhìn thấy vật to lớn đó, trong đầu cô lập tức nghĩ tới thứ vừa đập vào đầu mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng xấu hổ, nhưng cô vẫn chiếu đèn pin vào chân Chu Phong, thấy trên đó quả thực không có vết thương nào, cô ngượng ngùng ôm chặt đèn pin, xấu hổ bỏ chạy.

"Tiểu Tình, đóng cửa lại!" Chu Phong nhắc nhở.

Chu Tiểu Tình chạy tới phòng bếp vội vàng quay đầu lại đóng chặt cửa gỗ, gương mặt đã đỏ như quả táo.

Sau khi Tô Tiểu Tình rời đi, Chu Phong quay người, đột nhiên nhìn thấy ở trên bàn có rượu thuốc tăm bông, còn có cả băng gạc, đột nhiên anh hiểu ra.

Rồi anh cười toe toét.

Cô bé này tưởng mình bị thương sao?
Vậy nên dùng đèn pin để soi?
Nếu anh thực sự bị thương, cô còn phải băng bó cho anh ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Phong cảm thấy ấm áp.

Cơ thể càng kêu gào hơn.

Anh nhanh chóng tắm rửa để phân tán sự chú ý.

Nhưng mà lúc đang tắm, trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng Tô Tiểu Tình ngồi xổm ở giữa hai đùi trước mặt anh.

Máu huyết trong cơ thể thay vì giảm xuống thì nó lại càng tăng cao hơn, khó mà kiềm nén được.

Anh chỉ có thể bỏ thêm bốn năm gáo nước lạnh vào trong nước nóng, dùng nước lạnh tắm.


Tắm xong, Chu Phong gọi Chu Tiểu Yến đi tắm, sau đó trở về phòng, nhìn thấy Tô Tiểu Tình đã nằm ở trên giường, dưới nách còn có hai đứa nhóc trắng nõn.

Chiếc giường là một chiếc giường gỗ kiểu xưa có màn chống muỗi treo xung quanh.

Màn chống muỗi được treo trên móc ở hai bên giường.

Chiếc giường chỉ rộng 1,5 mét.

Nó vừa phải cho hai người lớn, nhưng nếu muốn ngủ thoải mái thì giường không đủ rộng.

Bây giờ có hai đứa nhỏ nằm trên giường, bốn người ngủ rất chật.

Người còn lại phải ngủ nghiêng mới được.

"Tiểu Tình, em vào trong ngủ đi.

" Chu Phong nói.


Anh ngủ ở phía ngoài.


Một chiếc giường kiểu cũ khác, đầu giường dựa vào tường nên khi ngủ sẽ không bị ngã.


Ngủ bên ngoài có thể sẽ rớt xuống giường.


Tô Tiểu Tình khẽ cau mày nói: "Đêm nay anh ngủ ở chỗ này sao?"

Từ nửa tháng trước, Đại Bảo Nhị Bảo nửa đêm thay nhau ra trận khóc liên tục, Chu Phong cũng không chịu ngủ cùng với ba mẹ con, chuyển phòng ngủ một mình.


Ngôi nhà gạch đỏ này là nơi cha mẹ của Chu Phong sinh sống, sau khi anh cả, anh hai, anh ba, chị tư của Chu Phong kết hôn, đều chia nhà ra.


Cha mẹ Chu mở một cửa hàng trái cây trong thành phố, rất bận, rất ít khi trở về.



Cho nên trong nhà còn rất nhiều phòng trống.


Cha mẹ Chu đã giao cho cô và Chu Phong căn nhà ba gian này, ngoài ra còn có bốn gian phòng khác cha mẹ Chu ở, Chu Tiểu Yến hiện tại đang ở đó.


Nghe được lời của Tô Tiểu Tình, nhớ lại kiếp trước của Chu Phong với Tô Tiểu Tình cũng chia phòng ngủ vào lúc này, anh cười nói: "Đương nhiên, nếu không hai đứa nhỏ nửa đêm khóc rống, một mình em làm sao giải quyết được?"

Tô Tiểu Tình hơi ngẩn người, sau đó nói: "Vậy anh ngủ ở bên trong đi, em ngủ bên ngoài, Đại Bảo Nhị Bảo nửa đêm nếu như khóc, em tiện xuống giường thay tã, cho bọn nhỏ ăn.

"

Chu Phong nói: "Em ngủ bên trong đi, hôm nay anh nhìn em thay tã cho Nhị Bảo, anh đã học được rồi, buổi tối bọn nó lại đi ngoài, thì để anh thay cho bọn nhóc.

"

"Còn cho ăn, đến lúc đó anh xuống giường làm cháo, em nằm ở trên giường đút cho bọn nhỏ là được rồi.

"

Tô Tiểu Tình không nghĩ tới Chu Phong sẽ nói như vậy.


Điều này có nghĩa là mọi công việc của hai đứa nhỏ đều do anh tiếp quản vào buổi tối.


Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói: "Đại Bảo hai ngày nay nửa đêm đều khóc, không phải tè dầm cũng không phải đói bụng, nhất định phải ôm nó đi qua đi lại trong phòng, mới có thể ngủ yên được.

"

"Cài này giao cho anh, đến lúc đó anh sẽ ôm.

" Chu Phong nói.



Tô Tiểu Tình thấy Chu Phong kiên trì như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy dịch vị trí lên trên giường.


Để Chu Phong trải nghiệm cuộc sống chăm sóc con một đêm, cũng rất tốt.


Từ lúc sinh con đến bây giờ, cô quá mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Nếu như Chu Phong đồng ý cùng nhau chăm sóc con, cuộc sống sau này còn có một chút hy vọng.


Không phải vạn bất đắc dĩ, mất đi hết niềm tin, cô cũng không muốn ôm con mình cùng đi tự sát, điều đó đòi hỏi rất nhiều dũng khí.


Hơn nữa, cô cũng không nỡ buông hai đứa nhỏ.

Chu Phong thấy Tô Tiểu Tình bò lên trên giường nằm nghiêng, anh nói: "Tiểu Tình, em nằm ngửa ngủ đi.

"

Tô Tiểu Tình lần nữa sửng sốt một chút.


------
Dịch: MBMH Translate


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận