Mở Mắt Trọng Sinh Chủ Tịch Hóa Vú Em


Từ khi cô và Chu Phong kết hôn, hai người ngủ chung giường, cô đều là nằm nghiêng ngủ, còn Chu Phong ngủ rất là thoải mái.


Cô không phải là không muốn tùy ý ngủ, mà là Chu Phong dùng chân đá cô, làm cho cô lúc ngủ thiếp tỉnh lại, cạnh giường cô chỉ còn một khoảng trống nhỏ, vừa đủ để cô nằm nghiêng.


Chu Phong thấy Tô Tiểu Tình không động đậy, anh khom lưng đem hai đứa nhỏ kéo lại gần, để không gian bên trong rộng rãi hơn.


Anh nằm nghiêng hướng về bọn nhỏ.


Nhìn vợ và hai đứa con đang ngủ ngon lành, Chu Phong trong lòng cảm thấy thương yêu vô hạn.


Trong nhà có rất nhiều thứ cần phải thay đổi.


Ví dụ như tã của bé con phải được thay thế bằng tã trắng làm từ cotton nguyên chất.


Giường phải được thay bằng giường rộng 2m.


Tường nhà cũng cần phải sơn lại, sàn nhà cũng phải phủ xi măng,.

v.

v!

Tiền, phải kiếm tiền.



Nửa đêm, Chu Phong đang ngủ nghe thấy tiếng khóc “oa oa oa”, anh lập tức tỉnh dậy.


Sau đó nhìn thấy Tô Tiểu Tình đang ngồi ở trên giường, ôm lấy Đại Bảo, kiểm tra xem thằng bé có đi tiểu hay ị không.


"Sao vậy?" Chu Phong đứng dậy, hỏi.


Tô Tiểu Tình không nghĩ tới Chu Phong thật sự đã tỉnh dậy, cô nói: "Ị rồi.

"

Chu Phong duỗi hai tay ra, nói ra: "Đưa Đại Bảo cho anh, anh ôm nó đi thay tã.

"

Tô Tiểu Tình đem Đại Bảo đưa cho Chu Phong.


Chu Phong ôm Đại Bảo xuống giường, đem anh ôm ra giường thay tã ở bên ngoài.


Sau đó, anh cũng cỡi tã ra theo cách tương tự, sau đó quấn nó thành một bóng và đặt vào góc.

Sau đó anh lấy một tờ giấy ra lau mông cho Đại Bảo.


Vào những năm 1980, loại giấy dùng để lau mông là giấy vệ sinh rất dày, không có tinh tế và mịn màng như các thế hệ sau, đồng thời cũng không có loại giấy mềm nào được thiết kế đặc biệt để lau mông cho trẻ sơ sinh.


Cho nên lúc lau mông cho Đại Bảo, cậu nhóc càng khóc lớn tiếng hơn.


"Oa oa ~ "

Khóc đến nỗi Chu Phong đau lòng không thôi, ném giấy xuống, nghĩ đến lúc chiều Tô Tiểu Tình lau mông cho Nhị Bảo, hắn nhanh chóng lấy chậu rửa mặt ra, mở bình nước nóng, rót nước, đem khăn mặt thấm ướt, tiếp tục lau mông cho Đại Bảo.


Lúc này, tiếng khóc của Đại Bảo cuối cùng cũng lắng xuống một chút.


Tô Tiểu Tình lo lắng Chu Phong xử lý không tốt, cũng đi qua.


Nhìn thấy Chu Phong một tay cầm hai chân đứa nhỏ, lau mông cho nó.


Cô liền vội vàng đi tới nói: "Hai chân không thể nhắc cao như vậy được, phải như thế này.

"

Tô Tiểu Tình đi tới bên giường, nắm lấy hai chân Đại Bảo, đem hai chân hạ xuống một chút, sau đó đặt Đại Bảo nằm nghiêng, lấy khăn mặt trong tay Chu Phong, nói: "Hiện tại Bảo Bảo còn nhỏ, mông nhấc quá cao dễ làm tổn hại đến cột sống của nó, hơn nữa phải lau từ trước ra sau, nếu không sẽ bị dấy dơ ra.


"

"Còn có, lúc lau mông, bởi vì nơi đó có nếp nhăn, cho nên cần phải xoay một chút, không thể lau qua lau lại như vậy được.

Lau một lần, phải giặt lại khăn rồi lau tiếp.

"

"Cũng không thể dùng sức quá lớn, dùng sức nhiều quá dễ làm tổn thương đến đứa bé mỏng manh, phải thật nhẹ nhàng.

"

Tô Tiểu Tình vừa nói, một bên tỉ mỉ dạy Chu Phong.


Chu Phong cũng đang chăm chú học.


Về sau lúc Tô Tiểu Tình lau mông cho Đại Bảo, Chu Phong rất phối hợp đưa tay đón khăn mặt, chuẩn bị đi giặt sạch, lại đưa cho Tô Tiểu Tình.


Ai ngờ, tay còn chưa nhận được khăn mặt.


"Phốc" một tiếng, Đại Bảo lại ị, màu vàng óng trực tiếp rơi xuống trên tay Chu Phong.


Lập tức, ba người đều sửng sờ.


Chu Phong trợn tròn mắt.


Đại Bảo dường như biết mình đã làm chuyện xấu, tiếng khóc trực tiếp ngừng lại, sau đó chính là tiếng cười khanh khách.


Tô Tiểu Tình sửng sốt một chút, trên mặt có chút không nhịn được cười, thế nhưng sợ Chu Phong tức giận, cô vội vã giải thích: "Em quên nhắc anh, lúc lau mông cho Bảo Bảo, có khả năng con sẽ tiếp tục ị nữa.

"


Chu Phong không tức giận, trái lại còn cười nói: "Con trai của anh thật là lợi hại, đây là biết ba ba sắp phát tài, cho nên ị một đống hoàng kim cho ba ba.

"

"Ngày mai ba ba nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

Tô Tiểu Tình hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu Phong, không nghĩ tới anh sau khi bị Bảo Bảo ị vào người, không những không tức giận, trái lại còn lấy mình làm trò cười để làm xoa dịu bầu không khí.


Nhìn bóng lưng cao lớn của Chu Phong đi ra ngoài rửa tay, Tô Tiểu Tình có phần hoảng hốt.


Hình như Chu Phong thay đổi rồi, rất là nhiều.


Không biết có thể kéo dài được bao lâu.


Thu hồi ánh mắt, cô không nghĩ tới chuyện đó nữa, nhìn Đại Bảo đang cười tươi, ánh mắt của cô dịu dàng, thấp giọng nói: "Nhìn con vui vẻ chưa kìa, biết đã ị vào tay ba ba rồi, nên cao hứng sao?"

"Cũng may tâm trạng của ba con đang tốt, nếu là trước đây, cái mông của con nhất định đã nở hoa rồi.

"

"Còn cười à.

"

------
Dịch: MBMH Translate


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận