Lúc này, trước sạp hàng của anh đã có không ít phụ nữ vây quanh, họ đều đang nghe Chu Phong hướng dẫn cách chế biến cua bằng chất giọng trầm ấm của mình.
Có mấy cô gái nhỏ chuẩn bị đi làm đi ngang qua, nhìn thấy Chu Phong trong đám đông thì hai mắt sáng hết cả lên.
Sau đó họ lặng lẽ đi qua, giả vờ xem náo nhiệt đi vào nhìn.
Mấy cô nghĩ trong lòng, chỉ bán đồ ăn mà lại biết nhiều món ngon như vậy, còn biết cách sơ chế cua một cách sạch sẽ.
Chu Phong lấy con cua hấp chưa ăn hôm qua ra cho người phụ nữ xem cách loại bỏ hết nội tạng và những phần không thể ăn của nó.
Toàn bộ quá trình, những người vây xem ở đây chỉ có thể thốt lên hai chữ: Cao cấp!
Người phụ nữ đeo khuyên tai vàng vui vẻ xách giỏ rau, ngẩng đầu trịnh trọng bước ra khỏi đám đông.
Chu Phong cũng nhét hai đồng năm mươi xu anh nhận được vào chiếc túi đã chuẩn bị sẵn ở thắt lưng.
Bác gái bán rau bên cạnh ngơ ngác nhìn.
Má ơi!
Thời đại này vẫn có thể bán đồ như vậy sao???
Nếu trước đó bà không nhìn lầm thì hai sọt to của chàng trai này vẫn đầy cua mà!
Hơn nữa, những con cua này chẳng phải là những con cua đen vớt một cái là được một đống ở sông làng sao?
Sau khi biến thành cua lớn, thế mà có thể bán được năm mươi xu một con!
Mẹ nó, người thành phố dễ kiếm tiền thế!
Nhất là lúc này, có rất nhiều phụ nữ đang lần lượt mua cua lớn của Chu Phong.
Người giàu thì mua con lớn nhất, người ít tiền một chút thì mua con nhỏ, mỗi con nặng bốn lạng, giá chỉ ba mươi xu một con.
Hơn năm mươi con cua lớn đã được bán hết trong chốc lát.
Chuyện này khiến tim bác gái đập liên hồi còn liếm liếm môi, ánh mắt bà hung hãn, quyết định ngày mai không bán rau mà bán cua lớn!
Hơn nữa, bà còn cẩn thận nhớ lại những gì Chu Phong giới thiệu về cua lớn, chuẩn bị ngày mai đổi nơi bày hàng bán cua lớn.
Nhưng điều bà không biết là bà không thể nhớ hết những danh từ riêng mà Chu Phong đã nói, cũng không có khí tràng và hình tượng như Chu Phong.
Bà cứ bị nhận là người bán cua, cuối cùng không bán được con nào, đây cũng là chuyện của sau này.
—
Lúc này, Chu Tiểu Yến đang gặp bạn thân của mình ở cổng trường trung học Thiệu Thị, cách chỗ Chu Phong không xa.
Hai người đang trò chuyện, Chu Tiểu Yến nhìn quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Phong đang bị một đám phụ nữ vây quanh ở đối diện cửa xưởng thuỷ tinh.
Cô lập tức nói với người bạn thân nhất của mình là Hàn Đóa Đóa: "Đóa Đóa anh năm của tớ đang bán đồ ở đó, mình qua xem đi.
"
Hàn Đóa Đóa nhìn theo ánh mắt của Chu Tiểu Yến, thấy Chu Phong trong đám người, cô cau mày nói: "Cậu không sợ anh năm lại lừa tiền tiêu vặt của cậu sao?"
Chu Tiểu Yến cười nói: "Không đâu, hôm qua anh ấy còn trả lại cho tớ hai mươi xu mà, tớ mua cuốn sách lúc trước dẫn cậu đi xem.
Tới khi tốt nghiệp cấp ba, có thể lấy nó làm lưu bút cho các bạn cùng lớp.
"
"Tớ đi trước đây.
"
Nói xong, Chu Tiểu Yến đã chạy về phía Chu Phong.
Nếu hôm nay anh năm của cô không bán được gì thì chắc chắn sẽ bị đả kích lớn lắm.
Là em gái, cô phải đến an ủi anh.
—
Chu Phong suy tính
Sau khi bán hết hơn năm mươi con cua lớn thì sẽ không bán cua lớn nữa.
Bởi vì anh hiểu mối quan hệ giữa cung và cầu.
Khi cung vượt quá cầu thì đồ vật sẽ không còn đáng giá.
Mà những con cua lớn anh tạo ra chỉ có nhà có tiền mới có thể mua được.
Thế nên, sau này anh phải đổi chỗ để bán cua lớn.
Tuy nhiên, lúc này đã thu hút rất nhiều khách hàng, có người đến xem nhộn nhịp, có người đến nghe Chu Phong giải thích nên nấu cua lớn thế nào, cũng có rất nhiều cô gái đến chỉ để nhìn Chu Phong.
Nhiều người lại dễ buôn bán, thế là anh bắt đầu bán nấm bụng dê.
Vì trước đây anh là bán cua lớn chuyên nghiệp và cao cấp, nên trong tiềm thức khách hàng đã cho rằng thứ anh bán là cao cấp hơn nhiều so với các quán vỉa hè bên cạnh.
"Chị, nhìn này, nấm bụng dê này đẹp nhỉ? Độc đáo ha? Khác với nấm xòe dạng dù, nó có hình dạng lưới tổ ong giống như bụng dê, có giá trị dinh dưỡng rất cao, rất giàu axit amin, protein mà cơ thể chúng ta cần, còn có mùi thơm đậm đà.
”
“Dù dùng để nấu canh hay dùng để nấu với thịt lợn, thịt gà hay xào với thịt vịt đều tuyệt vời hết.
”
"Món nấm bụng dê này được mệnh danh là loại nấm hoang dã lớn nhất trong bốn loại đứng đầu! Món ăn phụ trong quốc yến của nước ta cũng có nó!"
Nghe đến câu cuối cùng, đôi mắt của nhóm phụ nữ đều sáng lên.
"Quốc yến nước ta có nấm bụng dê này sao?" Mấy người phụ nữ hỏi liên tục.
Chu Phong trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy, người ở thành phố lớn thích ăn nấm bụng dê lắm.
"
"Nấm bụng dê này bán thế nào?" Lập tức đã có người phụ nữ hỏi mua.
Bọn họ không ăn được quốc yến, nhưng có thể dùng đồ nấu quốc yến để nấu cơm, vậy coi như là cũng có vinh dự rồi!
Chu Phong cười nói: “Tám mươi xu một ký.
”
"Mua! Cho tôi hai ký.
" Một người phụ nữ rộng rãi nói ngay.
------
Dịch: MBMH Translate