"Ê a ~" Khả Hinh duỗi cái tay nhỏ gầy gò về phía Tô Tiểu Tình, giống như muốn sờ mặt cô.
Còn Huyên Huyên thì đang mỉm cười cũng như cảm nhận được cảm xúc của mẹ không thích hợp nên nụ cười chợt tắt.
Mở đôi mắt to ra nhìn cô một cách tò mò.
Một tay Tô Tiểu Tình kéo tay nhỏ của Huyên Huyên, tay còn lại cầm tay nhỏ của Khả Hinh, cúi mặt xuống áp tay hai đứa nhỏ lên mặt mình.
Cảm nhận được nhiệt độ của con, nước mắt cô rơi lộp độp.
"Huyên Huyên, Khả Hinh, các con đừng sợ, rất nhanh sẽ hết đau, rất nhanh chúng ta sẽ qua một thế giới khách, chắc chắn sẽ tốt đẹp, ít nhất thì cũng tốt hơn thế giới hiện tại.
”
Bên cạnh cô và Huyên Huyên, Khả Hinh chính là vách núi cao cỡ ba tầng lầu, dưới đáy là đất đá lởm chởm.
Té xuống từ chỗ này chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc, không có quá nhiều đau đớn.
Cô đã cố ý chọn chỗ này để kết thúc, kết thúc tất cả đau khổ.
Ngay lúc cô xoay người ôm lấy Huyên Huyên thì đột nhiên dường như cô nghe có tiếng ai đó gọi mình.
"Tiểu Tình! Tiểu Tình! "
Cô hơi sững sờ, giọng nói chợt gần chợt xa, nghe, có vẻ hình như là giọng của Chu Phong.
Cô lắc lắc đầu, xem ra trước khi chết mình suy nghĩ quá nhiều rồi, vậy mà lại xuất hiện ảo giác.
Sao Chu Phong có thể quan tâm tới ba mẹ con cô được chứ.
Từ lúc cô mang thai đến khi sinh con xong, Chu Phong đều không giúp đỡ một chút nào, ngay cả nửa đêm con khóc anh ta cũng sẽ không ôm con, nếu không phải thật sự ngủ như chết thì cũng là giả vờ ngủ.
Mỗi ngày nhìn ánh mắt của Chu Phong cô đều cảm thấy mình như bị lăng trì.
"Huyên huyên, Khả Hinh, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.
"
“Huyên Huyên là anh trai, Huyên Huyên đi trước, mẹ và em gái sẽ lập tức tới ngay.
”
Nói rồi Tô Tiểu Tình ôm Huyên Huyên lên xoay người hướng mặt về phía vách núi.
"Tô Tiểu Tình!" Rốt cuộc thì Chu Phong cũng nhìn thấy bóng dáng Tô Tiểu Tình, khi anh nhìn thấy cô ôm một cái tã lót đứng bên bờ vực, tim anh đã muốn nhảy ra ngoài, cố gằn giọng dùng hết sức kêu to một tiếng!
Trong giọng nói toàn là sự sợ hãi.
Lúc này gió nhẹ lướt qua giữa rừng núi, thổi tung mái tóc đen của Tô Tiểu Tinh, phía trước chính là vách đá vạn trượng, bóng lưng xinh đẹp kia hiện lên sự tuyệt vọng,
Giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ bay đi mất, cực kỳ kiên quyết.
Chu Phong thấy vậy thì phát điên, cực kỳ sợ hãi!
Thế nên tất cả cảm xúc trong đầu anh nổ tung trong nháy mắt, Chu Phong điên cuồng chạy về phía Tô Tiểu Tình.
Lần này Tô Tiểu Tình thật sự nghe được giọng nói, cô kinh ngạc xoay người lại nhìn về phía Chu Phong đang điên cuồng chạy tới.
Cô nhìn thấy một cách rõ ràng sự sợ hãi trên mặt anh, thấy sự hối hận, gấp gáp như lửa đốt.
Vẻ mặt như thế làm cô sững sờ tại chỗ, tâm trí trở nên quá tải.
Mãi đến khi Huyên Huyên như cảm nhận được gì đó mà lớn tiếng khóc ‘oa oa oa’ làm cô tỉnh táo lại.
Lúc này Chu Phong cũng đã chạy tới trước mặt ôm chặt lấy cô và Huyên Huyên.
Anh dùng sức rất lớn, oay người một cái đưa cô và Huyên Huyên vào phía trong, còn anh thì đứng đưa lưng về phía vách núi.
"Tiểu Tình, em đừng nghĩ quẩn, anh xin lỗi, anh sai rồi, trước kia anh sai rồi, em đừng tuyệt vọng, sau này Chu Phong anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em và Huyên Huyên, Khả Hinh!”
“Tiểu Tình, em không thoải mái trong lòng có thể đánh anh, mắng anh, nhưng ngàn vạn đừng nghĩ quẩn.
”
"Thế giới này rất đặc sắc, tương lai sẽ càng thêm đặc sắc.
"
"Anh muốn đưa em con em cùng nhau đi đến thế kỷ mới.
”
“Anh yêu em! Anh yêu Huyên Huyên và Khả Hinh!”
"Cầu xin em đừng bỏ anh lại một mình.
”
"Oa oa oa! "
"Oa oa! "
Tiếng khóc của trẻ con liên tiếp vang lên trên núi rừng.
Huyên Huyên và Khả Hinh đều khóc.
Không biết là bị chu Phong đột nhiên xuất hiện dọa sợ hay là cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, hay là gì khác…
Cả hai đứa bé đều đồng loạt khóc.
Giờ phút này, đầu óc Tô Tiểu Tình đều đã rơi vào trạng thái đứng máy, không phản ứng kịp.
Vì lúc này nước mắt nước mũi Chu Phong đều thi nhau chảy xuống, mà cô chưa từng thấy anh như thế này bao giờ.
Chu Phong trong mắt cô rất sĩ diện, thích dọa người, trước khi ra ngoài kiểu gì cũng dùng keo xịt tạo kiểu tóc, sau đó bày ra dáng vẻ soái ca lạnh lùng.
Có lẽ lúc nhỏ sẽ cảm thấy ngầu lạnh lùng rất đẹp trai, nhưng trong cuộc sống bình thường, soái ca vẫn luôn lạnh lùng, thời gian đó thật sự giống như rơi vào hầm băng.
"Tiểu Tình, đừng đứng đây nữa, bé cả với bé hai đều khóc rồi, để anh dỗ Đại Bảo, em xem Nhị Bảo đi.
” Nói rồi Chu Phong trực tiếp nhận lấy đứa lớn trong ngực Tô Tiểu Tình.
Ai ngờ sau khi anh ôm lấy đứa nhỏ thì thằng bé càng khóc lớn hơn, dùng hết sức gào thét, hai chân cũng đạp loạn xạ trong tã lót.
------
Dịch: MBMH Translate