Đang lúc cô chuẩn bị gật đầu đồng ý thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Tình!"
"Chị dâu!" Chu Tiểu Yến cũng lớn tiếng hô lên.
Tô Tiểu Tình quay theo tiếng động, nhìn thấy Chu Phong xách giỏ đi về phía cô, kế bên anh còn có Chu Tiểu Yến.
Khi nhìn thấy thứ Chu Tiểu Yến cầm trên tay, cô sửng sốt.
Nhìn thấy Chu Phong gánh hai chiếc giỏ, trong đôi mắt xinh đẹp của cô cũng sinh ra nghi ngờ.
Chẳng phải sáng nay Chu Phong ra ngoài chỉ mang một giỏ đầy nấm xấu xí sao?
Sao còn gánh đòn gánh và cái giỏ về?
Hơn nữa nhìn tư thế đi lại của Chu Phong, có thể thấy trong giỏ có thứ gì đó mà còn không nhẹ chút nào.
“Oa oa oa…” Không biết có phải mấy đứa nhỏ biết cha về hay không, mà hai đứa trước đó còn ngoan ngoãn lại nối đuôi nhau khóc lên.
Tô Tiểu Tình nhanh chóng cúi đầu ôm Nhị Bảo vào lòng dỗ dành: "Khả Hinh ngoan, Khả Hinh không khóc nhè."
Khi Chu Phong nghe thấy con trai con gái mình khóc, anh vội vàng vác đòn gánh đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tình.
Sau khi để đòn gánh xuống, anh cởi dây lưng của Đại Bảo buộc sau lưng Tô Tiểu Tình, bế Đại Bảo lên dỗ dành: "Đừng khóc, Đại Bảo, cha về rồi."
Sau khi được ôm ấp dỗ dành, tiếng khóc của hai đứa nhỏ dần dần im bặt.
Rồi hai đứa lặng lẽ nằm trong vòng tay của cha mẹ, gặm ngón tay và tò mò nhìn đây nhìn đó.
Bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu khiến lòng Chu Phong mềm nhũn.
Sau một ngày bận rộn bên ngoài, trở về nhà gặp được vợ con yêu thương thì lại quá tuyệt vời.
Mọi mệt mỏi đã được xoa dịu, chỉ còn lại động lực vô hạn để tiến về cuộc sống sau này.
Thím Xuân Hồng nhìn thấy Chu Phong bế, dỗ đứa nhỏ thật thuần thục thì hơi ngạc nhiên, bà ta cười nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, mình nói chuyện kia đi."
Tô Tiểu Tình còn chưa kịp trả lời, Chu Phong đã ôm Đại Bảo hỏi: "Thím Xuân Hồng, thím với Tiểu Tình nói gì vậy?"
Thím Xuân Hồng mỉm cười nói: "Nhờ Tiểu Tinh cháu dạy kèm tiếng Anh cho Tiểu Mai của thím, một ngày hai tiếng mỗi ngày một xu."
Bà ta cũng giỏi ép giá.
Trước đó bà ta chủ động tìm tới chịu trả hai xu một ngày, nhưng bây giờ Tô Tiểu Tình chủ động tìm đến thì chắc hẳn bà có thể tiết kiệm thêm.
Chu Phong nói: "Ồ, chuyện này, Tiểu Tình lại phải đi làm, còn phải chăm sóc lớn nhỏ nên không có thời gian làm việc này."
Thím Xuân Hồng nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên xấu hổ, nhìn Tô Tiểu Tình dò hỏi.
Chu Tiểu Yến kéo Tô Tiểu Tình, hạ giọng nói: "Chị dâu, chẳng phải trước đó thím Xuân Hồng nói một ngày hai xu sao? Sao giờ lại thành một ngày một xu? Vậy thì không được."
Cô làm sao không biết thím Xuân Hồng đang cố tình ép giá.
Ép cũng ác quá, bớt hẳn đi một nửa.
Dù là tượng cũng sẽ bực mình đấy.
Vả lại bây giờ anh năm của cô đã thay đổi, không những không ăn chơi lêu lõng mà còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Với tiền lương của chị dâu và tiền anh năm kiếm được, thì cô không cần phải hạ mình đi dạy kèm cho người ta.
Nói xong, cô thấy Tô Tiểu Tình có hơi do dự nên ghé vào tai cô ấy thì thầm chuyện hôm nay Chu Phong kiếm được 62,3 đồng và mua rất nhiều thịt lợn.
Tô Tiểu Tình kinh ngạc nhìn Chu Phong.
Chu Phong mỉm cười với cô, nói: "Tiểu Tình, đi thôi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều đói rồi, mình về cho hai đứa nhỏ ăn thôi."
"Thím Xuân Hồng, ngại quá, chúng cháu về nhà trước."
Nói xong, Chu Phong đặt Đại Bảo lên lưng Tô Tiểu Tình, buộc một cái túi cho cậu bé rồi còn trêu chọc mũi nhỏ của cậu, trìu mến nói: “Huyên Huyên, con với mẹ về trước đi, cha phải gánh đòn gánh nặng, về tới rồi cha lại chơi với con tiếp nga.”
Chu Phong vác đòn gánh, rời đi cùng Tô Tiểu Tình và Chu Tiểu Yến.
Thím Xuân Hồng nhìn bóng dáng rời đi của Tô Tiểu Tình, bà ta giậm chân, “Ai! Thằng Chu Phong này, về cũng đúng lúc quá!"
"Gậy chọc bánh xe a!"
"Mà cũng không sao, nhà Chu Phong có hai đứa nhỏ mà nó lại thích đánh bài quậy phá.
Sớm muộn gì Tô Tiểu Tình cũng sẽ quay lại tìm mình và cầu mình kèm tiếng Anh cho Tiểu Mai.
Đến lúc đó ta đây lại bớt đi một nửa, năm phân một ngày!"
Khi đám người Chu Phong về đến nhà, để hai đứa nhỏ lên xe đẩy, Tô Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi anh: "Tiểu Yến nói hôm nay anh kiếm được 62 đồng 3 xu?"
Khi hỏi câu hỏi này, giọng của Tô Tiểu Tình cũng run rẩy.
Thế này cũng nhiều quá rồi?!
Cô không dám tin.
Nhưng đây là do Chu Tiểu Yến nói với cô, vậy thì chắc chắn không thể là giả.
Hơn nữa, lúc này Chu Tiểu Yến cũng mở nắp giỏ ra, cô có thể nhìn thấy trong giỏ có rất nhiều đồ!
Cái này còn chưa tính hai mảnh vải trắng mà Chu Tiểu Yến ôm để trên giường.
Chu Phong cười gật đầu, sau đó nói cho Tô Tiểu Tình sự thật về tình hình hôm nay, từ việc anh lên núi hái nấm đến xuống sông bắt cua, rồi đến cách bán cua bán nấm với giá này kia, v.v.
Anh không muốn Tô Tiểu Tình nghĩ rằng số tiền mình có được không rõ nguồn gốc, nên anh đã nói rất rõ ràng.
Chu Tiểu Yến ở kế bên cũng phụ họa như thật, nói rất sinh động về cảnh tượng hôm nay Chu Phong bán cua và nấm.
------
Dịch: MBMH Translate