Anh nói: “Mai em đừng đi làm, nghỉ việc đi, anh nuôi ba mẹ con em.
”
Tô Tiểu Tình trừng Chu Phong một cái, không trả lời.
Công việc hiện tại của cô là việc chính thức, một tháng được sáu mươi tệ.
Một công việc tốt như vậy, mà giờ nghỉ thì tới lúc đó nhà bọn họ uống gió tây bắc à.
Dù hôm nay Chu Phong kiếm được tiền nhưng cũng chưa chắc ngày nào cũng có.
Trong nhà lại không có tiền tiết kiệm, nhất định không thể bỏ việc.
Đó là căn bản cho một cuộc sống yên ổn.
Trước đó mình cô chăm hai đứa con, có cực khổ mệt nhọc hơn nữa cũng không nghĩ tới chuyện bỏ việc, mà chỉ đang nghĩ khi nào được tăng lương.
Như vậy thì cô có thể cho hai đứa bé một cuộc sống tốt hơn một chút.
--
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Chu Phong đã rời giường, xem đồng hồ thì đã bốn giờ sáng.
Anh đến nhà Chu Trình và Chu Vạn Lý gọi hai anh em rồi ba người cùng nhau lên núi, tiến về khu vực có nấm bụng dê.
Lúc hai anh trai nhìn thấy cây nấm bụng dê nho nhỏ màu xám thì thực sự khó mà tưởng tượng được thứ này có thể bán được tám đồng tiền nửa kg, hơn nữa còn là mặt hàng cao cấp.
Nhưng tối qua hai người họ đã tìm Chu Tiểu Yến xác nhận, đúng thật là nấm bụng dê được bán với giá tám đồng nửa kg.
Vậy nên khi nhìn thấy ổ nấm bụng dê này thì Chu Trình và Chu Vạn Lý đều sáng mắt lên, giống như nhìn thấy rất nhiều tiền.
Ba người không nhổ nấm ngay, mà trước hết xem vị trí sinh trưởng và phân bố của chúng, nhìn xem khu vực mọc nhiều nấm bụng dê nhất là núi được chia cho nhà nào.
Ba người tách ra hành động, ước chừng sau khoảng nửa tiếng thì quay lại tập hợp ở chỗ Chu Phong hái nấm bụng dê hôm qua.
"Anh đã tìm một vòng xung quanh, vẫn là khu vực núi này có nhiều nhất, đây là núi nhà mình, lúc tách nhà đã được chia cho em.
” Chu Trình nói với Chu Phong.
Chu Phong không biết nhiều về chuyện chia núi, lúc tách hộ đều để Tô Tiểu Tình quản lý.
Ai ngờ mảnh núi này lại là của nhà mình.
Không tệ lắm.
Chu Vạn Lý chỉ vào mảnh núi anh đi xem vừa rồi nói: “Khu vực núi bên cạnh cũng có một ít nhưng không nhiều như bên này, đại khái chỉ bằng một nửa ở đây.
”
Chu Phong nói: "Em thấy bên kia cũng gấp đôi ở đây.
”
Chu Trình và Chu Vạn Lý đều thở dốc vì kinh ngạc, bảo Chu Phong dẫn họ đi xem.
Khi bọn họ đi tới khu vực núi Chu Phong chỉ thì nhìn thấy nấm bụng dê mọc lít nha lít nhít dưới gốc cây vân sam.
Cả khu vực này phần lớn đều là cây vân sam, cây lá kim hoặc cây tùng, và cây lá rộng.
Chu Phong xoay người nắm một nắm đất nhìn một chút, đúng là loại đất rất thích hợp cho nấm bụng dê sinh trưởng.
Mà độ ẩm không khí nơi này cũng rất nhiều, ở đâu cũng có thể nhìn thấy sương đọng trên lá cây.
Nấm bụng dê chỉ có thể mọc ở khu vực cao ẩm ướt, độ ẩm không khí từ 80%-90%.
Không thể nghi ngờ đây chính là chốn sinh trưởng thích hợp nhất cho chúng.
“Mảnh núi này của nhà ai?” Chu Phong hỏi.
Chu Trình nói: “Đây là núi của nhà thím Xuân Hồng.
”
Nói đến đây, Chu Trình nhíu mày: “Người này đặc biệt khôn khéo, nếu như chúng ta đột nhiên nói muốn đổi núi thì chắc chắn bà ta sẽ tìm người nghe ngóng.
”
Chu Vạn Lý cũng nhíu mày: “Nếu là những nhà khác thì còn dễ nói, nhưng nhà thím Xuân Hồng thì thật sự khó nhằn.
Bà ta là người nắm quyền trong nhà, đàn ông trong nhà đó không có quyền lên tiếng.
”
Chu Phong nói: “Em có cách để bà ấy đồng ý đổi.
”
Bởi vì hôm nay Tô Tiểu Tình muốn đi làm, cho nên Chu Phong hái nấm bụng dê tới bảy giờ thì đi về trước, để Chu Trình và Chu Vạn Lý tiếp tục hái.
Hai anh em lo lắng đến lúc đó hái nấm quá nhiều, một hai ngày không bán hết để hỏng thì phải làm sao?
Chu Phong bảo họ không cần lo lắng, anh có cách.
--
Ăn sáng xong, Chu Phong dịu dàng với Tô Tiểu Tình: “Tiểu Tình, em đi làm đi, để Đại Bảo và Tiểu Bảo ở nhà anh trông cho.
”
Anh có thể hiểu được ở niên đại này một công việc chính thức có tầm quan trọng như thế nào với người dân bình thường.
Anh cũng có thể hiểu được, Tô Tiểu Tình không thể ngay tức khắc tin tưởng anh có thể kiếm được cực kỳ nhiều tiền.
Những không sao, anh sẽ từ từ chứng minh cho cô thấy.
Đợi cô có tiền trong tay rồi, anh sẽ nhắc lại để cô từ chức ở nhà chăm con, nếu không thì cô sẽ rất không có cảm giác an toàn.
Tô Tiểu Tình gật gật đầu, sau đó cô nhanh chóng ăn sáng rồi chạy vào phòng lấy giấy bút ra, từng nét chữ xinh đẹp chỉnh tề bắt đầu hiện lên trang giấy.
Cô đáng viết danh sách những việc cần làm bao gồm cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn bột, thay tã,…
Cô lo lắng Chu Phong sẽ quên mất cho nên mới cố ý viết lên giấy, như vậy thì nếu Chu Phong không nhớ rõ cũng có thể lấy giấy xem.
Viết hết cả một trang giấy rồi mà cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
Chu Phong cười đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: “Được rồi Tiểu Tình, em cứ yên tâm đi làm đi, anh sẽ chăm sóc tốt hai con.
”
Tổ Tiểu Tình bất đắc dĩ nhìn hai đứa bé đang ngủ trong nôi, cô đi qua, nhẹ nhàng hôn lên mặt mỗi đứa một cái, rồi dịu dàng nói: “Huyên Huyên, Khả Hinh, hai đứa ở nhà phải ngoan nhé, hôm nay cha sẽ chăm sóc hai con, mẹ đi làm rồi về ngay.
”
Tô Tiểu Tình đi rồi, hai đứa bé dường như nhận ra nên bắt đầu khóc 'Oa oa oa’, cô lại chạy trở về, hai mắt rưng rưng.
------
Dịch: MBMH Translate