Mở Mắt Trọng Sinh Chủ Tịch Hóa Vú Em


Chu Phong để hộp cơm sang một bên, dang tay ra ôm lấy đại bảo, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cậu bé, cười nói: “Cha không tức giận, nhưng mà bàn tay nhỏ này của con quả thực là có sức, có phải cũng đánh mẹ qua đúng không?”
“Cha nói cho con biết, con tát cha thì không sao, con mà dám đánh mẹ, cẩn thận cha tét vào mông con, biết chưa?”
Cũng không biết cậu nhóc này nghe có hiểu lời nói của Chu Phong không, khi nhìn thấy Chu Phong cười, vẻ rụt rè trên khuôn mặt cũng biến mất, cũng bắt đầu cười toe toét.

Còn cười rất là vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy trong không khí.

Năm ngón tay nắm rất chặt.

Rất là có lực.

Cả nhà Chu Trình và Chu Vạn Lý nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều nhẹ nhõm cảm thán, chú năm thật sự đã thay đổi rồi.

Trở thành một người chồng, người cha tốt.

Rất tốt rất tốt.

Thật là mộ phần của tổ tông trong nhà phù hộ rồi.

Chu Phong đưa Chu Tiểu Yến đến cổng trường trung tá số 1 của huyện.

Sau khi anh đưa hộp cơm cho Chu Tiểu Yến, lại móc từ trong túi quần ra một tờ 5 tệ đưa cho Chu Tiểu Yến: “Tiểu Yến, ở trong trường muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, bây giờ em lên lớp 12, cần bồi bổ cơ thể.


“Cám ơn anh.


” Biết anh năm của mình kiếm được nhiều tiền, nên Chu Tiểu Yến cũng không khách sáo với Chu Phong mà cầm chặt tờ 5 tệ trong tay.

“Anh năm, vậy anh mau chóng kiếm nhiều nhiều tiền, sớm ngày cho chị dâu và Huyên Huyên Khả Hinh một cuộc sống giàu có.

”Chu Tiểu Yến tinh nghịch chúc mừng.

“Ừ.

” Chu Phong cười cười vỗ vai của cô nói: “Anh nhìn em đi vào.


“Umh~” Chu Tiểu Yến xoay người, cầm lấy hộp cơm, bỏ bàn tay đang cầm tờ 5 tệ vào túi quần nắm chặt lại.

Có 5 tệ tiền tiêu vặt ở trong tay, cô chắc chắn là tiểu phú bà ở trong trường rồi.

Trong lòng cảm thấy vui vẻ.

"Chu Tiểu Yến!" Đột nhiên, một giọng nam từ bên cạnh truyền đến.

Một bóng người bước ra từ dưới gốc cây liễu lớn gần đó.

Người đến không ai khác chính là bạn học cũ của Chu Tiểu Yến hồi năm thứ nhất trung học, Dương Bân Vũ.

Sau năm thứ nhất trung học, cô được chia vào lớp khoa học thực nghiệm, trong khi Dương Bân Vũ được chuyển sang lớp khoa học thông thường.

Dương Bân Vũ đã viết qua cho cô mấy bức thư tình, nhưng đều bị cô trả về.

Chu Phong thấy có người gọi em gái của mình, anh bước qua đó, là một người đàn ông, anh đương nhiên có thể nhìn ra được ánh mắt của cậu nhóc này nhìn em gái mình không bình thường.

Cậu nhóc này thích em gái của anh!
“Chu Tiểu Yến, cậu vì anh ta, mà từ chối mình sao? Anh ta bao nhiêu tuổi rồi!” Dương Bân Vũ tức giận chỉ về phía Chu Phong, hỏi Chu Tiểu Yến.

Tai của Chu Tiểu Yến thẹn không chịu được, ghét bỏ trừng mắt với Dương Bân Vũ, gầm gừ nói: “Cậu nói bậy cái gì, đó là anh trai tôi!”
Dương Bân Vũ nghe xong, sự tức giận trên gương mặt lập tức biến mất, học những thanh niên trong xã hội, từ trong túi quần lấy ra một cái nắp bạch sa đưa cho Chu Phong, vẻ mặt lấy lòng nói: “Anh, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.


Chu Phong đẩy điếu thuốc cậu ta đưa ra, lạnh lùng nói: “Ai là anh của cậu? Đừng có nhận người thân lung tung! Cậu chính là người ở trường quấy rầy Tiểu Yến nhà tôi?”
“Đến đây, anh bạn nhỏ, chúng ta nói chuyện.


Nói xong, Chu Phong nắm lấy cánh tay của Dương Bân Vũ bước đi.


Sau đó quay người nói với Chu Tiểu Yến: “Tiểu Yến, em vào trường đi.


Chu Tiểu Yến gật đầu, bước vào trường.

Chu Phong kéo Dương Bân Vũ qua một bên, chỉ hai ba câu đã hỏi được cha mẹ của Dương Bân Vũ, nhà ở đâu, tình hình trong nhà như thế nào hỏi ra hết.

“Cậu cùng Tiểu Yến nhà tôi không thích hợp.

” Chu Phong nhả thuốc, nói.

“Anh, mặc dù gia đình anh nghèo một chút, nhưng mà em không chê Tiểu Yến! Thật mà, em sẽ đối tốt với Tiểu Yến cả đời! Xin anh cho em một cơ hội!” Dương Bân Vũ nói.

Chu Phong nhìn cậu ta một cái, nói: “Ý của tôi là, nhà cậu quá nghèo, không xứng với Tiểu Yến nhà tôi.


“Được rồi, tôi đi trước.


“Học hành cho tốt, đừng có đánh chủ ý lên trên đầu Tiểu Yến nhà tôi, nếu không cậu sẽ có quả ngon ăn.


Nói xong, Chu Phong rời đi.

Dương Bân Vũ ngây ngốc tại chỗ.

Toàn thân cậu như một quả bóng xì hơi, đôi vai nhẹ nhàng rũ xuống.

Cũng không quay lại trường nữa, mà trở về nhà.



Tô Tiểu Tình đang đứng ở trong sân, đôi mắt ngóng trông con đường nhỏ về nhà.

Nhìn thấy Chu Phong vẫn chưa về, cô bước ra bên ngoài, đi đến chỗ có ngôi mộ và nhìn xuống.

Gió lạnh thổi quanh người khiến cô có chút lạnh.

Cô quấn mình trong quần áo.

Ở đây có ba ngôi mộ, cô không hề sợ hãi khi đi bộ tới đây vào ban ngày.

Nhưng vào ban đêm, khi đi đến đây, cô rất là sợ.

Nhưng mà trong lòng lo lắng cho Chu Phong, muốn nhìn thấy anh sớm trở về.

Trong nỗi lo lắng và sợ hãi này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh sáng của một chiếc đèn pin xuất hiện từ xa.

Có người đi về phía cô.


------
Dịch: MBMH Translate


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận