Mở Mắt Trọng Sinh Chủ Tịch Hóa Vú Em


Dù sao, ngay cả cua đen thui sau khi được Chu Phong chế biến cũng có thể trở nên ngon như vậy.
Chứ đừng nói đến những con tôm càng xanh xinh đẹp.
Chu Phong cười nói: "Đúng vậy, hương vị không kém gì cay xào cua."
"Nhà chúng ta thật sự có thể mở quán ăn đêm."
Nấm bụng dê có thời kỳ sinh trưởng, chờ đến cuối tháng 11, khi nhiệt độ giảm xuống thì chúng không phát triển nữa, phải chờ đến tháng 4 tháng 5 năm sau mới mọc lại.
Trong khoảng thời gian này, chắc chắn có thể mở quán bán đồ ăn đêm để kiếm tiền.
Đặc biệt với thời tiết se lạnh đột ngột, tôm càng cay càng ngon khi kết hợp với một ly rượu!
Chu Trình và Chu Vạn Lí đều ngơ ngác nhìn Chu Phong.
Chỉ một câu nói tùy tiện, liền dẫn tới một cơ hội kinh doanh?
Nhưng mà, kinh doanh thường có những rủi ro.
Hơn nữa, những chợ đêm ở trong phố hiện nay, những người bán đồ ăn đêm đều là bán mì xào, rau xào, thịt quay, chưa có ai bán qua cua cay và tôm càng cay cả.

Thậm chí vì tôm càng bây giờ tràn đầy ra sông, ra mương, cũng không có ai ăn.
Lúc mọi người bắt cá có vớt được vài con tôm càng, đều trực tiếp ném cho gà ở nhà ăn.
Chu Trình nói: “Lão Ngũ, cửa hàng bán đồ ăn khuya nghe được đó, em nấu ếch cay và cua cay ăn rất ngon.

Nhưng mà chi phí mở tiệm rất lớn, cần thuê bên ngoài, hơn nữa còn phải đến chợ đêm thuê.

Chỗ đó không chỉ phải đóng tiền thuê thôi mà còn cần phải có quan hệ mới thuê được.”
"Em nghĩ trước hết chúng ta cứ làm cho xong chuyện nấm bụng dê trước, rồi mới tính tới chuyện mở quán ăn khuya, em thấy sao?”
Chu Vạn Lý cũng vô cùng đồng ý với việc này.
Bây giờ rõ ràng là việc bán nấm bụng dê kiếm được lời, nếu đổi sang làm chuyện khác, mặc tuy rằng có hứa hẹn nhưng cũng chưa từng làm thử bao giờ.

Cũng không biết người khác có chịu bỏ tiền cho một món cua xào cay hay không.
Chu Phong cười cười, không tiếp tục nói tới vấn đề này nữa, nhất định anh sẽ mở tiệm bán đồ ăn khuya.
Anh chuyển chủ đề sang chuyện của ba mẹ Chu: “Anh hai, anh ba, ba ngày nay không thấy cha mẹ về lần nào?”
Cha mẹ Chu đi làm trong thành phố, bình thường đều sẽ về nhà vào thứ bảy hoặc chủ nhật hàng tuần.

Thứ nhất là để lên danh sách những loại hoa quả cần bán tuần sau để Chu Trình đi hái mang đi, thứ hai là thăm Tô Tiểu Tình và hai đứa cháu.
Nhưng ba ngày nay vẫn chưa thấy họ trở về.
Chu Trình nghe Chu Phong hỏi thì cũng hơi cau mày nói: “Cũng đúng, để ngày mai anh vào thành phố xem sao.”
Chu Vạn Lý nói: “Có thể do hiện tại thời tiết chuyển lạnh, hoa quả không bán đắt như mùa hè, nên số hoa quả lần trước vẫn chưa bán hết.”

Chu Nguyệt Nga nói: “Có lẽ là vậy, mấy bác gái đi vào thành phố bán hoa quả gần đây lần nào trở về cũng lắc đầu, nói hiện tại không bán được, lượng tiêu thụ giảm khá nhiều, mỗi ngày đều bán tới tối mà vẫn không hết.”
Chu Phong gật gật đầu.
Ngày thứ hai, Chu Phong ăn sáng rồi gánh hai cái sọt có Đại Bảo và Nhị Bảo bên trong đi đến nhà máy sấy.
Lúc đến xưởng, toàn bộ nấm bụng dê đã được sấy xong, tỉ lệ cân nặng sau khi hong khô là 10:1, sau khi sấy hết thì còn lại hơn 20kg.
Chu Phong đến chỗ kế toán trả tiền, tổng cộng hết 18.28 tệ, sau đó anh đi đến văn phòng của Đỗ Chí Vân, đưa cho anh ta một phần lì xì trị giá bốn tệ sáu đồng.
Đỗ Chí Vân mở phong bì màu đỏ dưới gầm bàn xem số tiền bên trong, sau đó lập tức cất vào ngăn kéo rồi đứng lên cười với Chu Phong như anh em thân thiết: “Uống ly trà rồi hẵng đi.”
"Không được rồi anh Đỗ, em còn việc bận, em đi trước đây, mai lại tới sấy nấm.” Chu Phong vừa cười vừa nói.
Sáng sớm hôm nay, tất cả thành viên trong nhà anh hai và anh ba đều được điều động, nhân lúc trời còn chưa sáng đã lặng lẽ lên núi hái nấm bụng dê.
Lần này bọn họ còn mang theo lương khô, có thể trực tiếp hái tới tối mới về.
--
Tại cổng vào nhà máy thủy tinh.
Chu Phong lại tới bày quầy bán hàng.
Bác gái bán rau quả trước đó hôm nay không có bày hàng.


Bác gái kia muốn học theo Chu Phong bán cua lông và nấm bụng dê, nhưng cuối cùng không bán được mà còn vì bán nấm bụng dê bị người ta cho rằng bà ta bán nấm độc hại người, sau đó bị mấy thanh niên hư hỏng đánh một trận, hai ngày này đều ở nhà dưỡng thương.
Lần này Chu Phong đã sớm chuẩn bị sẵn ghế đẩu, treo bên hông cái sọt bằng một sợi dây.
Xung quanh sọt treo rất nhiều thứ, có ghế đẩu, còn có túi đồ của Đại Bảo và Nhị Bảo, trong túi có giấy vệ sinh và tã lót của hai đứa nhóc.
Còn trong một túi khác thì đựng bình sữa, bột gạo, khăn ướt.
Anh lấy ghế đẩu xuống, sau đó trải túi da rắn rồi bày nấm bụng dê ra, rồi anh ngồi xuống lần lượt ôm hai đứa bé trong sọt ra chơi với chúng một chút.
Giờ này đã qua giờ nấu đồ ăn sáng, đại khái cũng đã chín giờ.
Cũng vì thế nên Chu Phong không vội bán đồ, trước hết anh dỗ hai đứa nhỏ trước, kiểm tra xem chúng có đi tiểu hay không rồi mới cho chúng uống chút nước.

------
Dịch: MBMH Translate


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận