Dù sao thì sau này cũng có vòi nước, có thể dễ dàng có được nước, không cần phải đi kéo nước như những năm 80 nữa.
Việc kéo nước này cũng có những điều cần phải lưu ý, nếu không thì dù có thả thùng múc nước xuống cũng không thể lấy được nước, cái này có thể xem như là một kỹ năng sống.
Anh thường xuyên nghe thấy giọng của một đứa con nít vang lên từ sân bên cạnh nói rằng:
"Mẹ, không lấy được nước!"
Sau khi lấy được nước, Chu Phong ngồi xổm xuống, bắt đầu giặt tã.
Tã của bé con trừ phi là cái kia, thì đa phần đều khá dễ giặt.
Không bao lâu sau anh đã giặt xong.
Tô Tiểu Tình ôm bé nhỏ đứng bên cạnh nhìn, trong mắt tràn ngập sự tò mò.
Hôm nay Chu Phong rất bất thường.
Còn chủ động giặt tã cho bé con!
Trước kia, khi thấy hai bé con phải đi thay tã, anh đều tìm đủ loại lý do để thoát thân, chưa từng quan tâm tới mấy chuyện này.
Chu Phong đứng dậy, nhìn Tô Tiểu Tình hỏi:
"Tiểu Tình, tã phơi ở bên trong nhà, hay phơi ở bên ngoài nhà?"
Hiện tại đã gần năm giờ chiều.
Trời hôm nay không nắng, cũng không mưa, là một ngày nhiều mây.
"Phơi trong nhà bếp trước đi, phải đun nước sôi để đun tã, như thế sẽ diệt được vi khuẩn.
Sau khi đun xong thì đặt lên trên mái hiên để phơi.
Mấy ngày này trời sẽ không mưa."
Tô Tiểu Tình nói.
Chu Phong không ngờ tới khi giặt tã còn phải đun nước nóng.
Trong nhà có tới hai em bé, chuyện thay tã là chuyện xảy ra thường xuyên.
Một ngày Tô Tiểu Tình phải chăm sóc cho cả hai em bé, như thế chẳng phải sẽ bận tới mức không thấy mặt trời hay sao?
Chu Phong nhìn Tô Tiểu Tình, trong mắt tràn ngập sự đau lòng.
Sau này anh nhất định sẽ trân trọng cô.
Bọn họ đi vào trong nhà bếp.
Tô Tiểu Tình phụ trách việc chỉ huy, Chu Phong phụ trách việc thực hiện.
Ánh nắng dần biến mất, hai người phối hợp làm việc trong nhà bếp, chuyện này làm cho Tô Tiểu Tình cảm thấy rất ấm áp.
"Dùng đũa quậy như thế này hả?"
Chu Phong đang dùng đũa quậy cái tã ở trong nồi, quay đầu hỏi Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình nhìn Chu Phong bởi vì lúc nãy dùng củi châm lửa mà không cẩn thận làm dơ mặt, không biết tại sao cô đột nhiên cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Chu Phong khá buồn cười.
"Ừ."
Cô không cười thành tiếng, nhưng trong giọng điều lại có sức sống hơn nhiều so với lúc trước.
Chu Phong cũng nghe ra được điều đó, anh một bên dùng đũa quậy tã, một bên hỏi:
"Trên mặt anh có hoa hả?"
Tô Tiểu Tình không trả lời anh, cúi đầu xoay xoay cái trống bỏi chị dâu tặng chọc bé con trong ngực.
Ánh mắt của bé con bị âm thanh của chiếc trống bỏi thu hút.
"Cạch...cạch...cạch..."
Âm thanh của trống bỏi vang khắp nhà bếp.
Chu Phong cực kỳ hưởng thụ điều này, anh nhìn cái tã ở trong nồi, hỏi:
"Tiểu Tình, anh thấy cái tã này có hơi lạ."
"Lạ chỗ nào?"
Tô Tiểu Tình một bên dùng trống bỏi tập cho bé con tập nghe và quan sát, một bên hỏi.
"Cái tã này không có băng dính, chỉ dựa vào việc nhét vào trong quần áo để cố định.
Tuy rằng có quần yếm hỗ trợ, nhưng cũng sẽ rất dễ bị rơi đúng không?"
Chu Phong hỏi.
Tô Tiểu Tình sửng sốt, cô không ngờ Chu Phong lại nghĩ tới chuyện này.
Vào thời điểm tháng 10, tã đúng là rất dễ bị rơi ra.
Lúc đó thời tiết rất nóng, mấy bé con sẽ mặc ít lớp đi.
Bây giờ là tháng 11, trời lạnh hơn một chút, mấy bé cũng mặc nhiều lớp hơn, cố định được tã, tã sẽ không dễ bị rơi.
Đun tã xong thì phơi tã.
Sau khi làm xong chuyện đó, Chu Phong và Tô Tiểu Tình cùng nhau thảo luận về vấn đề của cái tã.
Anh nhìn cái tã một lúc lâu, nhớ lại hình dáng cái tã sau này.
Sau đó, anh chỉ vào cái tã, nói với Tô Tiểu Tình rằng:
"Tiểu Tình, em xem nếu thêm hai cái sợi dây ở bên tã, cố định chúng vào bụng nhỏ của bé con, như thế tã sẽ không rơi nữa rồi."
Tô Tiểu Tình nghe Chu Phong nói xong, đôi mắt lập tức sáng lên.
Ý tưởng này rất hay.
Chu Phong nói:
"Nhưng mà làm cách nào để cố định được hai sợi dây?"
Thời này vẫn chưa có kỹ thuật dán.
Tô Tiểu Tình nói:
"Em khâu thêm hai cúc ở hai bên là có thể cố định được sợi dây rồi."
"Đúng ha!"
Quả nhiên chuyện này vẫn nên đưa cho phụ nữ làm, anh không tiếc lời nói:
"Vẫn là vợ của anh thông minh hơn."
"Tốt nghiệp trường đại học trọng điểm có khác."
Tô Tiểu Tình bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt.
Cô đặt bé nhỏ vào trong lòng Chu Phong, sau đó đi vào trong nhà chính, lấy tã, vải dư và kim chỉ ra.
Nói làm liền làm.
Nếu không một lát nữa trời tối sẽ khó mà sâu kim được.
Bởi vì bây giờ trong mỗi một ngôi nhà đều chỉ treo một cái bóng đèn.
Mà đèn sợi đốt lại tiêu tốn rất nhiều điện năng, tiền điện rất mắc.
Có rất nhiều nhà chỉ mua bóng đèn sợi đốt loại nhỏ, bật lên còn không sáng bằng ánh mắt trời lúc hoàng hôn nữa chứ đừng nói tới việc có thể chiếu sáng rõ hơn cả ban ngày.
------
Dịch: MBMH Translate