Khi điện áp không ổn định, bóng đèn còn chớp tắt, buổi tối không thể làm mấy chuyện thêu thùa may vá được, chỉ có thể làm chuyện kia.
Cho nên thời này nhà nào nhà nấy cũng đông con, cha mẹ Chu Phong cũng sinh tới tận bốn người con trai và hai người con gái.
Cha mẹ Chu Phong mở một cửa hàng bán trái cây ở trong thành phố, anh cả của anh - Chu Bằng cũng ở trong thành phố phụ giúp cha mẹ.
Anh hai Chu Trình và anh ba Chu Vạn Lí phụ trách việc ở nhà lo việc đồng ruộng và trồng trái cây.
Chị tư đã đi lấy chồng từ rất lâu rồi.
Chu Phong là đứa con thứ năm trong gia đình, dưới anh còn có một cô em gái vừa tròn 18 tuổi.
Tháng sáu năm sau cô sẽ thi tốt nghiệp.
Tô Tiểu Tình thủ pháp thuần thục, không bao lâu đã làm xong.
Bởi vì bọn họ không đi mua tã chuyên dụng, chỉ dùng số quần áo vẫn còn sạch sẽ mà người lớn không cần tới nữa để làm tã, cho nên màu sắc của nó rất đa dạng.
Có chỗ màu xanh biếc, có chỗ xanh đậm, còn có chỗ màu trắng.
Tô Tiểu Tình cố gắng dùng vải màu trắng nhiều nhất có thể.
Dù sao thì vải màu dù ít hay nhiều cũng có thuốc nhuộm.
Cô lo cho bọn trẻ.
Nhưng mà nhà bọn họ không thể mua nổi vải chuyên dùng để làm tã, cho nên vẫn có mấy cái tã có màu.
Để làm được cái tã này, cô dùng vải màu trắng để làm đáy, dây lưng hai bên là dùng vải màu xanh biếc làm, không thể nào bằng được những chiếc tã sau này, tuy vậy Chu Phong vẫn cảm thấy nó siêu đẹp.
Anh lại tiếp tục tâng bốc Tô Tiểu Tình một cách mù quáng.
Tô Tiểu Tình không thể chống lại viên đạn bọc đường của anh, bỏ miếng tả xuống nói: “Sắp đến bữa tối rồi, tôi đi nấu cơm.
”
Chu Phong gọi Tô Tiểu Tình đứng lại, đem nhị bảo đặt vào trong lòng cô, cười nói: “Để anh đi nấu cơm.
”
“Anh biết nấu cơm?” Tô Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi.
“Lát nữa em ăn thử thì sẽ biết.
” Ở kiếp trước, sau khi Chu Phong có tiền và nhàn rỗi, liền yêu thích mỹ thực, lúc không có tiệc xã giao, anh thường một mình ở nhà nấu cơm, còn nghiên cứu công thức nấu ăn.
Kỹ năng nấu ăn đã được nâng cao rất nhiều.
Anh đi vào phòng bếp, bắt đầu tìm thức ăn.
Phát hiện ở dưới đất chỉ có một ít gừng và khoai tây, trong tủ cũng không có thịt lợn.
Trong nhà cũng không có nuôi các loại gà, vịt, ngỗng, lợn, trâu.
Anh đi vo gạo trước, đặt lên bếp nấu, rồi nhóm lửa lên bếp đã nấu trước đó.
Sau đó anh đi ra khỏi nhà bếp nói với Tô Tiểu Tình: “Tiểu Tình, trong nhà không còn thức ăn gì cả, anh đi ra ngoài tìm về chút gì ăn, nửa tiếng sau sẽ trở về.
”
“Hả? Còn có khoai tây và rau xanh, anh đi tìm cái gì ăn?” Tô Tiểu Tình hỏi.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.
” Chu Phong cười bí mật, cầm lấy cái thùng nhôm, rồi trực tiếp chạy ra ngoài.
Rất nhanh anh đã chạy đến con sông nhỏ trong thôn, giờ này trời chập tối, lại đang là mùa thu vàng, những con cua dưới sông vừa mập vừa đẹp.
Người dân ở nông thôn không thích ăn cua, ngoại trừ trẻ em sẽ đi bắt cua để chơi.
Bởi vì cua sông không có thịt nhiều, sẽ cảm thấy nếu ăn cũng không ăn được gì, hơn nữa thời điểm này thịt lợn rất đắt đỏ, mỡ lợn là sản phẩm xa xỉ, cũng không có nhiều phương pháp chế biến giống như thế hệ sau và những thành phố lớn.
Thông thường chúng được cho vào nồi và đun sôi với nước, sau khi nấu xong, người lớn và trẻ em đều thấy không ngon chút nào cả, không có mùi vị.
Ngoài ra thả lưới xuống đều là cua, chúng lại còn thích bò lung tung, tán loạn, lại đen thui, mọi người đều không thích ăn.
Ở các thế hệ sau, cua, đặc biệt là cua lông, trong các loại hải sản rất là đắt, có giá hàng chục nhân dân tệ mỗi con, còn đắt hơn cả bào ngư.
Khi đến bờ sông, Chu Phong cởi giày, để chân trần bước xuống sông, lúc này nước trong sông nhỏ đã cạn, khi anh dời một hòn đá lớn ra xa, anh nhìn thấy một con cua sông lớn.
Chu Phong vui mừng.
Anh bắt lấy hai chiếc càng lớn của con cua và ném nó vào thùng nhôm.
Vào thời điểm này trong tương lai, nếu muốn bắt được một con cua lớn như vậy dưới sông, lật đá cả ngày cũng lật không ra.
Vẫn là ở thời đại này tốt, sản vật thiên nhiên phong phú.
Thật vui mừng.
Hai mươi phút sau, Chu Phong đã bắt được hơn nửa thùng cua.
Anh thật sự cảm khái thời đại này có rất là nhiều thứ trong sông.
Xách theo thùng nhôm, anh chạy như bay về nhà.
Khi đi ngang qua hợp tác xã cung ứng tiếp thị của làng, anh bước vào.
Ông chủ cười nói khi nhìn thấy Chu Phong đi vào: "Chu Phong, mua thuốc lá sao?"
Đừng thấy Chu Phong dù ở nhà đối xử tệ bạc với vợ con nhưng ở bên ngoài, anh vẫn giống như một con người.
Ra tay cũng rất là xa xỉ và hào phóng.
Mà đối với những sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn chưa được phân bổ công việc, vẫn đang chờ hạn ngạch việc làm chỉ thị xuống như anh, tự mình sẽ không kiếm ra tiền, nguồn tiền là từ Tô Tiểu Tình, và cả ba mẹ, ba người anh trai và một người chị của anh, thậm chí còn lừa cả tiền ăn vặt của em gái Chu Tiểu Yến.
------
Dịch: MBMH Translate