Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử

*** Phòng y tế ***

_ Ư... Ưm...

_ Lão đại, cô không sao chứ...??? Có mệt không? Có bị đau ở chỗ nào không? Bây giờ, cô cảm thấy thế nào? Có cần đi bệnh viện không? Có...

_ Stop.

Cô mà không lên tiếng chặn họng, có khi gã nam thần kinh Doãn Mặc Long sẽ hỏi thăm cô rối rít tới sáng mất. Liếc mắt lại thấy nam chính Đoàn Tịnh Vũ, hắn không phải đang chơi trò 1 kiếp nhân sinh không màng sự đời sao?

Thế nào mà lại có mặt ở đây rồi...??

_ Hức... Hức... Hức... Tớ không ngờ cậu bị công việc đó vắt kiệt sức đến vậy. Là lỗi của tớ... Hức... Hức...

_ Đủ rồi, Cầm nhi. Loại con gái đã xấu lại còn tùy tiện phóng đãng như cô ta không đáng để em thương cảm.

_ Là cô ta tự làm tự chịu, không trách được ai. Ngoan, em không cần lãng phí nước mắt vì hạng người như cô ta.

Lại là 2 cái tổ quạ độc mồm độc miệng của Diệp Chấn Lôi và Lại Nhật Khanh. À, thêm Vương Tử Lạc đang cười nửa miệng kinh bỉ cô nữa!

Mấy tên này kiếp trước có thù sâu oán nặng với cố chủ Lưu Khả Nhi hay sao ấy... Dù cô có ở thân phận nào...?

Nữ bang chủ Thiên Nguyệt 1 tay có thể che kín 1 vùng trời, lạnh lùng, kiêu ngạo hay 1 nhỏ mọt sách quê mùa, vô hại thì cũng đều bị ghét bỏ như nhau.
.
.

" Haizz... Nữ chủ, cô khẽ tôi 1 roi thì đừng trách tôi trả lại cô... gấp 10. Đời có vay, có trả, thích thì Thiên Nguyệt này sẽ chơi cùng cô".
.
.

Bầu không khí đang ảm đạm, căng thẳng thì cô y tế bước vào.

_ Sao em lại ngồi dậy rồi, em bị thiếu máu, mất máu rất nhiều, mau nằm xuống đi!

Lúc này, nam chủ Tịnh Vũ mới lên tiếng:


_ Mất máu nhiều là sao, thưa cô?

Cô y tế lắc đầu nói:

_ Xét mọi khả năng, thân thể không có vết thương, dù là nguyệt sự cũng không mất nhiều máu dẫn đến kiệt sức như vậy. Loại trừ mọi khả năng thì chính là... em ấy đã đi bán máu.

Câu trả lời của cô y tế làm bầu không khí đột ngột tuột xuống, giá lạnh hơn băng.

Cô y tế tiến lại, vừa thay bình truyền nước biển, cô y tế vừa hỏi:

_ Em còn là học sinh. Sao lại lén đi bán máu, em có biết hành vi của em là rất nguy hiểm không? Nếu em có gì khó khăn, có thể nói ra. Cô sẽ đi tìm thầy Hiệu trưởng bàn bạc để tìm chính sách hỗ trợ. Thành tích của em rất khá, việc xin học bổng là trong tầm tay. Vì vậy đừng có những hành động dại dột, thiếu suy nghĩ. Em biết chưa?

Nhác thấy giáo viên y tế quá lương thiện lại còn rất quan tâm học sinh, cô không thể lên tiếng đính chính và từ chối.

Thêm nữa, quả thật ngoài lý do bán máu ra, rất khó có 1 lý do khác để giải thích việc cô ngất đi vì tuột máu và hạ đường huyết nghiêm trọng như thế này!

Vết thương đã che đi, nhưng tổn thương thể chất thì vẫn ở lại. Lẽ ra, cô không nên bướng bỉnh, cứng đối cứng làm gì!? Tình huống diễn biến hiện tại... có lẽ cô nên thuận theo.

_ Em hiểu rồi ạ!

Cô vừa dứt lời, Lại Nhật Khanh liền sốt sắng hỏi:

_ Sao lại bán máu? Cô thiếu tiền sao?

Diệp Chấn Lôi cũng lên tiếng gặn hỏi:

_ Không có tiền thì bảo tôi, đi bán máu làm gì? Cô tưởng bản thân đang đóng phim sao?

2 tên điên này, dù tôi có đi bán máu hay thiếu tiền thật thì chừng nào mới cần tới họ... bố thí!?

_ Cám ơn, tôi không phải ăn xin.

Lúc này, Doãn Mặc Long cũng xen mỏ vào.

_ Lão đại, cô cần tiền, tôi có. Tôi lo được cho cô, không được phép đi bán máu nữa! Có biết chưa hả?

Đoàn Tịnh Vũ trán nổi cả gân xanh, hắn gầm gừ:

_ Khốn kiếp, thằng cha Lưu tổng kia đã làm gì? Hắn hủy hôn với cô sao? Sao lại bị ép tới phải đi bán máu...?? Cô nói đi, hắn ngoại tình rồi ruồng bỏ cô phải không? Tôi lập tức đi xử lý hắn và con hồ ly tinh đó cho cô...!!

Trán cô chảy đen... 2, 3 vạch. Mấy cái tên này sao lại có trí tưởng tượng phong phú thế này!?

Cô định lên tiếng thì có giọng nam trầm thấp vang lên:

_ Vị hôn thê của tôi là duy nhất, cảm ơn Đoàn chủ tịch đã bận tâm, tôi không ngoại tình, hôn ước thì vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Nhìn thấy anh trai cô tiến vào, nữ chủ lập tức bày ra dáng vẻ đồng cảm, tri ngộ động lòng người.

_ Lưu tổng thật là có lòng vị tha. Nhi Nhi, cậu nhất định không thể phụ tấm lòng của anh ấy, công việc kia vẫn là nên từ bỏ đi. Cậu phải trân quý lấy mình, Lưu tổng là 1 người tốt lại yêu cậu như vậy, cậu không nên có hành vi lén lút sau lưng anh ấy. Cậu hãy mau xin lỗi và xin anh ấy tha thứ đi, anh ấy là 1 người đàn ông rộng lượng, hẳn anh ấy sẽ bỏ qua sự lầm lỡ, lạc bước của cậu thôi!

Lưu Diệc Minh nghe vậy, liền nhíu mày hỏi:

_ Lầm lỡ...!? Em đã tìm được ai đó ưng ý rồi sao...?? Tên đó tên họ là gì? Gia cảnh thế nào? 2 đứa quen nhau thế nào? Lầm lỡ là sao? Hắn dụ dỗ hay cưỡng ép gì em hả? Hắn đã làm gì? Cần anh ra mặt làm chủ cho em không? Nói đi bảo bối, đừng sợ. Anh sẽ thay em dạy dỗ tên khốn đó... thật tử tế.
.
.

Anh trai thì vẫn là anh trai, lại còn là 1 người anh sủng em gái hơn mạng nữa thì phải làm thế nào!?

Tưởng vở kịch này sẽ diễn được lâu, ai dè chưa gì anh cô đã tự... lòi đuôi chuột.

Có vị hôn phu nào mà đi đi bênh vực, bảo vệ và đòi làm chủ cho vị hôn thê đã cắm sừng mình không?

Thậm chí, còn muốn ra tay thu thập tên gian phu phụ bạc kia vì đã cả gan" bắt nạt" vị hôn thê phản trắc của bản thân...!?


Haizzz...
.
.

Cô lắc đầu ngao ngán:

_ Anh hai, em không có ai hết. Mấy cậu ấy chỉ là đang nói đùa mà thôi!

Anh cô lúc này chưa kịp ý thức sự tình, liền quay sang nữ chính hằn học nói:

_ Đùa kiểu gì mà không có ý thức lại vô duyên như vậy, cô không có não à!?
.
.
.
.

Nữ chính và cả các nam phụ, nam chính đều ngơ ngẩn cả người vì loạt diễn biến không thể lường trước đang diễn ra trước mắt.

Anh hai...!?

Nhỏ mọt sách vậy mà là... em gái của Lưu tổng của tập đoàn Eternal Winter... Điều đó có nghĩa cô là nhị tiểu thư Lưu gia.

Gia tộc quyền quý lâu đời nắm giữ khối tài sản kếch xù, 1 trong ngũ đại cường gia tộc lớn mạnh nhất thế giới...!

Là gia tộc danh giá từ trước đến nay luôn trụ vững ở vị trí thứ 5 trong tất cả các đại gia tộc.

Người có thân phận và địa vị tôn quý như vậy... lại đi gia nhập vào giới làng chơi để cho đàn ông tùy tiện cưỡi...???

Đừng có chọc cười...!?

Kể chuyện chuyện phiếm, nói đùa cũng nên cẩn thận giữ lại cái đầu trên cổ chứ!

Đánh chết... cũng tuyệt đối không ai có thể tin được câu chuyện hư cấu này!

Trong chuyện này, chắc chắn có... uẩn khúc đang bị che giấu, thêu dệt đằng sau.

Nhất định là vậy!
.
.

Ha... Ha... Ha...!

Quyền lực và tiền tài chính là con dao 2 lưỡi...


Bạn có tiền, có quyền.

Thì sẽ không ai tin bạn là 1 tên trộm cắp vặt...???

Hay 1 gã hề bệnh hoạn từng có tiền án giết người hoặc hiếp dâm...???

Trừ khi nhân chứng, vật chứng đều bày ra trước mắt, rõ ràng đến đuối lý không còn gì để cãi thì họ mới...

Tin là bạn có tội.
.
.

" Bởi vì theo họ, tôi có tiền và quyền lực vô hạn.

Tôi muốn mưa có mưa, muốn gió có gió, cần gì đi đục khoét túi bạn để trộm vặt vài đồng bạc lẻ.

Hoặc nếu tôi bệnh hoạn thật thì cũng sẽ có muôn vàn cách để che tội, để sai khiến quỷ thần. Mắc chi để chuột sa hủ nếp rồi phải uống trà đá, ăn cơm tù...!?

Cho xin đi... Thế giới này, cuộc chơi này ngay từ đầu đã là như vậy!

Nữ chủ, không xét đến việc tôi ngậm thìa vàng mà lớn, chỉ riêng cái tên Thiên Nguyệt này cũng đủ chơi chết cô.

Là cô muốn đấu nhưng lại đi chọn sai đối thủ...

Cô hủy hoại cố chủ 1 kiếp,

Thì đừng trách tôi hủy hoại cô 1 đời.

Nữ chủ...

Đã tới lúc,

Vai diễn bạn bè thân thiết mà cô mong muốn ở tôi.

Phải chính thức được hạ màn rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận