Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Phù... Cố Tửu thở ra một hơi, vẻ mặt cô không có chút gì gọi là vui vẻ cả.

Thất bại rồi... cư nhiên bấy nhiêu tinh thạch cũng không lên được cấp 8. Dù hiện tại Cố Tửu đã ở đỉnh cấp 7!

Đưa tay lên xoa xoa thái dương, cô thả lỏng người rồi nằm xuống. Có vẻ cô đã quá tham vọng khi muốn nhanh chóng lên cấp.

Khi Cố Tửu đang miên man suy nghĩ thì có vài âm thanh nhỏ đến gần lều của cô. Người đến không có sát khí, thậm chí còn có chút rụt rè.

Bên ngoài lều, Liên loay hoay không biết nên kêu Cố Tửu thế nào? Cậu lo rằng nữ thần đang ngủ, sẽ bị bản thân làm phiền.

"Ai ở ngoài đó? Vào đi"

Cố Tửu lười biếng nói vọng ra.

"A, vâng... tôi xin phép.."

Cậu giật mình rồi sau đó lắp bắp trả lời, tiến vào lều. Cô đang ngồi ở giữa, mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng nhìn Liên.

"Đội trưởng của cậu chưa ổn sao?"

Nhìn người kia ngu ngơ một lúc lâu, Cố Tửu đành lên tiếng trước. Cô thích tính đồng đội của những người này nên cô sẽ đem họ về dưới trướng của mình!

Liên lúc này hồn mới về với xác, gương mặt non mềm của thiếu niên phút chốc đỏ lên nhàn nhạt. Cậu đưa tay sờ tóc mình rồi nhỏ giọng nói.

"À.. không ạ" Liên lắc đầu.

"Nhờ thuốc của cô mà đội trưởng đã hạ sốt ạ... tôi đến để cảm ơn.."

Liên càng nói thì giọng càng giảm thanh, tai người thường hẳn sẽ chẳng nghe được gì. Nhưng Cố Tửu là gì? Cô là tang thi với các giác quan đều được tăng cường rất nhiều, thính giác cũng không ngoại lệ. 

"Vậy thì thật tốt, không cần cảm ơn đâu"

Chỉ cần mấy người góp sức là được... câu này Cố Tửu không nói. Cô là muốn họ tự nguyện đầu quân cho cô. Bắt ép không phải đều Cố Tửu thích làm, cô ghét bẩn tay.

Dù nói chuyện được đôi lần nhưng Liên vẫn cảm thấy cô gái trước mặt này thật lạnh. Đúng vậy, dù cô hay biểu hiện lòng tốt nhưng sâu trong mắt khi nhìn họ chỉ có một mảng lạnh lẽo âm u.

"Này, cậu tên gì?"

Cố Tửu đưa mắt nhìn Liên.


Cậu có chút bối rối nói, ánh mắt len lén nhìn cô.

"Tôi tên là Liên ạ..."

"Được rồi, vậy Liên, sắp đến giờ ăn rồi nên cậu nói cho đồng đội đến lều của tôi lấy."

Cô ngưng lại, như nghĩ ra điều gì liền nói tiếp.

"Vì có chút việc, tôi sẽ rời khỏi đây khi mọi người ăn xong."

Nói xong, Cố Tửu không chờ Liên kịp tiếp thu lời cô nói, kêu tên tang thi kia tiễn khách.

Cô phải nhanh chóng thu xếp để về căn cứ! Cố Tửu có cảm giác nguy hiểm đang gần kề.

Phía căn cứ

Lúc này, đám Lục ở căn cứ đang dồn dị năng để tấn công tang thi. Chỉ duy nhất một con.

"Mộc Đằng!"

Theo câu nói của Yên Yên, một loạt dây leo đâm chồi, như những con mãng xà đánh tới tang thi. 

Con tang thi móng vuốt đen sắc bén dễ dàng chém đứt dây đằng, biểu cảm của nó âm u đầy kiêu ngạo.

Không kịp để nó nghỉ ngơi, Linh Phong dồn dị năng tạo nên ảo cảnh nhốt tang thi.

"Ảo Nguyền!"

Lời nói vừa ra liền vây tới tang thi. Nó bị nhốt vào ảo cảnh, nơi nó nhìn thấy ký ức đen tối khi còn là con người.

Tranh thủ lúc nó đang điên cuồng giãy dụa trong ảo cảnh được Linh Phong dựng lên, cả đám chạy khỏi đó với tốc độ nhanh nhất có thể.

Lục lạnh lùng không nói lời nào, anh đang muốn thông tri sự việc cho Cố Tửu. Lão Dích Mặc đó vậy mà dám tính kế bọn họ! Thả ra một tang thi cấp bậc cao hơn cả Lục.

Xích trước đó đã đem Tiểu Bảo cùng Mục Phỉ rời đi trước. Tiểu Bảo là cậu chủ nhỏ phải bảo vệ, còn Mục Phỉ lại không thể chiến đấu.

"Mẹ nó!! Ngay từ lúc gặp nên phanh thây lão già đó!!"


Linh Phong đầy giẫn nộ, lời mắng chửi càng lúc càng thô tục.

Ai mà ngờ được lão ta lại muốn nhân lúc Cố Tửu không ở đây mà động sát tâm với bọn họ!

"Nhanh hơn đi, ảo cảnh không giữ hắn lâu đâu"

Cô nhóc Yên Yên im lặng nãy giờ lên tiếng. Thoạt nhìn sẽ thấy cô bình tĩnh nhưng đám người ở đây đủ nhìn thấu, Yên Yên đang cực kì tức giận. Yên Yên càng âm trầm, mức độ dễ mất kiểm soát càng cao.

Họ chạy thẳng đến một nơi hoang vu rồi ngừng chân. Trận đấu khi nãy đem dị năng của Yên Yên cùng Linh Phong tiêu gần hết, Lục cũng không tốt hơn là bao khi trên cơ thể trắng bệch đã đầy máu cùng những vết cắt thấu thịt.

"Thật may..." Yên Yên ngồi bệch xuống, dựa vào một thân cây.

"May cái gì cơ?" Mặt Linh Phong đầy khó hiểu nhìn cô nhóc kia.

"Cố Tửu không ở đây... Tiểu Bảo cũng đến nơi an toàn..."

Yên Yên vẻ mặt vẫn vậy, chỉ thấy bình tĩnh. Nghe cô nhóc nói xong, Linh Phong hay năng nổ cũng im lặng không nói. 

Yên Yên nói đúng, thật may khi Tửu tỷ không ở đây. Thật may vì Tiểu Bảo đã được an toàn. Haizzz... cậu không nghĩ mình sẽ chết sớm thế này, từ lúc được chị ấy cứu về, cậu đã thề sẽ mạnh hơn để bảo vệ cô, xem ra không được rồi.

Cậu nhóc ngồi xuống cạnh cô bé kia, mặt cả hai khi nhớ lại từng khoảng khắc ở cạnh Cố Tửu mà yên bình đến lạ, không có sợ hãi, không có buồn bã. Chỉ là tiếc nuối không thể đi tiếp cùng cô, họ đã chuẩn bị tinh thần rằng mình sẽ chết.

RẦM!!!

Mặt đất rung động dữ dội, một thứ gì đó vừa phóng tới.

Ánh mắt Lục đầy cuồng bạo nhìn về phía bụi bay mù mịt, như nhìn xuyên qua đó mà thấy một bóng dáng đen cùng bộ vuốt ghê rợn.

"Đến rồi!"

Linh Phong và Yên Yên đứng lên, vận chút dị năng cuối cùng. Hai đứa nhỏ kiên định không thoái lùi bởi kẻ địch mạnh.

Cố Tửu từng dạy chúng nó: Muốn sống thì phải chiến đấu, thua thì chết nhưng thắng thì ta sẽ sống!

Bóng đen kia gào lên, nó đã tức điên khi bị những thứ nó cho là rác rưởi vậy mà tấn công được nó.


Vụttt!!!

Nó nhào đến, muốn đem vuốt cắm thủng đầu Linh Phong nhưng--

Kengg!

Một vuốt nhọn đem nó cản lại.

"Tìm thời cơ mà tấn công"

Lục nói duy nhất một câu rồi nhào lên quần ẩu với hắc tang thi.

Hắc tang thi này ít nhất cũng cấp 8! Lục chỉ vừa lên cấp 7, sức mạnh so với nó đều yếu hơn không ít, khắp người đều bị vuốt của nó cào qua.

Máu tươi màu đen nhanh chóng vấy đầy mặt đất. Trên người anh đã không còn chỗ nào được nguyên vẹn.

Kekekeekk!!

Hắc tang thi kêu lên, âm thanh chỉ mỗi tang thi mới hiểu. Nó muốn Lục đầu hàng, để nó giết hai đứa nhỏ kia.

Trong lúc nó còn nghĩ Lục sẽ chọn theo nó mà lơ là phòng bị, một lục vuốt đánh tới, đâm thủng cánh tay của Hắc tang thi.

"Mày không xứng!"

Lục lãnh lẽo thốt ra ba từ rồi lại liên hoàn tấn công đến tang thi.

Có thể anh từng ngu ngốc mà tấn công Cố Tửu nhưng cô không để ý mà cho anh theo. Cố Tửu cũng không quyền thế ra lệnh và xem anh như đồng đội của cô.

Có thể Cố Tửu rất vô lương tâm, có thể phũ phàng nhưng một điều vĩnh viễn không thể thay đổi: Cô là nữ vương của anh! Không một thứ rác rưởi nào có thể thay thế!

GRÀOOO!!!!

Hắc tang thi đau đớn cùng phẫn nộ, nó không nương tay. Vừa đỡ vừa đem vuốt thủng từng lỗ lên người Lục.

Yên Yên và Linh Phong giơ lên dao găm đánh tới.

---------------------

Cố Tửu hiện tại đang dẫn theo một đoàn đội tiến nhanh về căn cứ. Tim cô lúc này đang thắt chặt, cảm giác điên cuồng đang muốn ăn mòn lý trí của cô từng chút một.

Loại cảm giác này, Cố Tửu từng trải qua một lần, đó là lúc chiếc xe lật khỏi đường, Yên Yên với Linh Phong gặp nguy hiểm!

Mẹ nó!! Nhanh hơn nữa! Nhanh hơn!


Cố Tửu cắn môi mạnh đến bật máu, đem đau đớn kiểm soát lý trí. Mắt đen luôn trầm lặng nay lại sóng đỏ cuồn cuộn nổi lên. Đôi mắt đỏ ngâu trầm đục cùng những đường gân nổi lên ở trán cùng bàn tay.

Nhất định tụi nó còn an toàn... Cố Tửu trấn an bản thân.

Con tang thi cấp 7 kia bám sát được tốc độ của Cố Tửu. Nó cảm nhận được dao động trên người cô một cách dữ dội.

Hàn Thiết ngồi ở ghế trợ lái, mắt đăm chiêu nhìn bóng dáng đen phía trước.

"Hạo, người kia... thật sự là con người à?"

"Ừm, chứ anh nghĩ người ta là quái vật chắc??"

A Hạo tập trung lái xe suýt ngã ngửa, bộ đội trưởng chấn thương nặng quá nên não có vấn đề à? Dù cô ấy thật sự trông như quái vật vậy, ý là sức mạnh của cô.

Không biết vì lý do gì, cô đột nhiên muốn đi gấp. Nếu không phải họ nói sẽ bám theo kịp thì Cố Tửu ném họ lại rồi.

Một đường không có tang thi ngáng chân, rất nhanh, bóng dáng của căn cứ dần hiện ra trước mắt.

Lúc này, Yên Yên và Linh Phong không rõ sống chết, trên người đều là máu. Hai đứa nhỏ bị gông trên bàn giải phẫu. Hơi thở thoi hóp có thể tử bất cứ lúc nào.

"Này này, mày nhanh cắt lưỡi hai đứa nó đi"

Một giọng nói đầy hống hách vang lên, tay hắn cầm một cái cưa máy.

"Biết rồi mà, chờ tao một chút!"

Một gã khác cầm lên cây kéo, có chút bực dọc vì bị gã kia hối thúc. Chân đi đến gần hai đứa nhỏ, gã dễ dàng cạy miệng Linh Phong và Yên Yên ra.

"Tụi mày có trách thì nên trách số tụi mày đen đủi đi!"

Gã nắm lưỡi Yên Yên ra, đưa cây kéo vào.

Linh Phong chỉ biết đưa mắt nhìn một cách bất lực, dù cậu ghét Yên Yên nhưng với những con người khốn nạn kia, Yên Yên là một phần gia đình của cậu!

Còn Yên Yên, con bé như chết lặng. Trong đầu chỉ nghĩ về Cố Tửu.

Tạm biệt chị nhé Tửu tỷ...

Một dòng máu đỏ âu từ khóe mắt Yên Yên rơi xuống, lẫn vào mớ tóc đen hỗn độn.

Xoẹtt!

-----------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận