Mộ Phần Trái Tim

Đêm, 11 giờ 50 phút.

Hạ Nghị cầm chìa khóa mở cửa nhà, đã ngửi thấy
mùi cháo thơm ngon bay ra. Quả nhiên, trong phòng bếp đèn đang sáng.
Cười giễu hiện trên khóe môi anh.

“Hạ phu nhân, còn chưa ngủ à?” Rõ ràng gọi ba chữ Hạ phu nhân là hợp lòng người, nhưng nói ra từ miệng anh lại mang ý châm chọc.

“Ngủ không được, chuẩn bị bữa sáng cho Thụy Thụy trước.” Cô thản nhiên trả lời.

Cháo hầm càng lâu càng thơm.

Ngủ không được? Mỗi ngày sống trong nước sôi lửa bỏng, người mà đêm cũng không thể ngủ, hình như là anh chứ nhỉ?

“Vì lo giờ anh đang ngủ trong lòng người phụ nữ nào cho nên bất an
không ngủ được?” Trên mặt anh hớn hở nhưng mắt lại không có ý cười.

“Không phải anh tăng ca ở công ty, đang làm thiết kế quảng cáo à?” Cô vừa
khuấy cháo, vừa lạnh nhạt tự nhiên trả lời, “Em còn biết, từ bốn giờ đến bây giờ, anh tổng cộng uống năm ly cà phê, bảy giờ rưỡi thì ăn cơm sườn vừa ăn vừa oán giận khó ăn, khi chín rưỡi mới làm xong một nửa bản
thiết kế, nghỉ ngơi nửa giờ, đến mười giờ kém mười thì làm xong, trên
đường về nhà, bạn nói cho anh giá xăng ngày mai sẽ tăng, anh thuận tiện
cũng nhàm chán chạy xe đến trạm xăng, xếp hàng bốn mươi phút, đổ thêm
dầu cho Hummer HX của anh.” Mười một giờ 50, anh bước vào cửa nhà, thời
gian giao hẹn chỉ còn 10 phút đồng hồ.

Nhất thời, bản trình bày cô thuộc như lòng bàn tay, tức giận dày đặc lại hiện trên mày anh.

“Em rất lợi hại, Hạ phu nhân thật lợi hại!” Anh cười tươi, kèm theo vỗ tay.

Cai ngục cũng không lợi hại bằng cô!

“Hôm nay anh hơi muộn, giờ còn lại tám phút, anh có thể dùng ba phút nhìn
con gái, 4 phút để đi tắm một cái, 11 giờ 59 phút, theo ước hẹn trở về
phòng ngủ của mình.” Mặt cô không hề thay đổi, còn đang quấy cháo.

Không tuân thủ quy định, anh rõ hậu quả rất phiền toái. Anh tức giận bất
bình, nhưng vẫn theo như sắp xếp, đi vào phòng ngủ chính trước. Trong
phòng ngủ, trong ánh đèn ấm áp, con gái lúc này đang ngủ rất ngon, thậm
chí còn phát ra tiếng ngáy đáng yêu ngây thơ. Trong nháy mắt, anh nhìn
đến mê mẩn, cảm thấy ấm áp.

Từng có thời gian hai năm, anh rất ghét
rất ghét sinh mệnh nhỏ này. Chỉ bởi vì nó, anh đã mất đi người mình yêu
nhất, chỉ bởi vì nó, dưới sự ép bức của mọi người, dù có cáu giận cũng
không thể không chịu trách nhiệm cưới mẹ nó.

Nhưng mà, sinh mệnh sao
có thể kỳ diệu như vậy? Nó được di truyền đôi mày rậm, đôi mắt đẹp,
chiếc mũi cao của anh, còn có thể ôm anh làm nũng gọi ba.

Con nòng
nọc nhỏ trong thân thể anh đã biến thành Thụy Thụy, ngoài miệng và cằm
giống mẹ, tất cả đều như anh. Ngày mười ba kia, tập tễnh đi đến bên anh, nhào vào lòng anh, khóc gọi ba, anh chắc phải buồn chán, nhưng anh khom người ôm nó vào lòng.

Anh không phải là người quá đề cao trinh tiết, nhưng khi “tùy tiện”, thật ra rất chú ý phương diện này. Nhưng khi đó,
vì đính hôn, vì nhất thời dễ dàng, anh đã… Đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh.

5 phút sau, anh tắm rửa xong, bước vào phòng ngủ của
mình, đã 12 giờ 01 phút. Căn phòng tối đen. Anh vừa định bật đèn, một
đôi tay trần, đã ôm ngang hông anh.

Trong bóng tối, anh cũng không
quay đầu, chỉ cười nhướng cao mày đẹp: “Hạ phu nhân, bây giờ hình như đã là sáng ngày 16 rồi?” Hàng tháng mùng 1 và 15, là ngày quy định nộp
thuế lương thực của Hạ phu nhân.

Chuyện này cũng do anh, một ngày ba
năm trước đây, anh và Hạ phu nhân bởi vì tranh giành công ty mà giương
cung tuốt kiếm, hai người đều lấy sự nghiệp của mình đánh cược, nếu
thua, cô phải rời khỏi công ty, nếu thắng, anh không chỉ trở thành cấp
dưới của cô, còn mỗi tháng hai lần “Phạt sống”.

Lần đó, anh nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi rồi, dù sao, người phụ nữ này làm bà nội trợ cũng gần hai năm, đã sớm quên nghiệp vụ rồi, nào ngờ, anh tính ngàn tính vạn cũng là xem nhẹ nghị lực, sức mạnh và khả năng xã giao của Hạ phu nhân.

Anh mới phát ra tiếng kháng nghị, cổ áo đã bị kéo xuống, bóng đen thoáng một cái, mười ngón tay dài đã dán lên má anh.

“Em nhớ trong hiệp định cũng nhắc đến, vì nhân tố con người, “Kỳ hạn công trình” bị hoãn lại.” Cô cũng học anh, nhướng mày.

Có điều đó sao? Người phụ nữ này!!!

Anh vừa giận vừa tức, ôm lấy cô thô bạo hôn chiếc cổ trắng của cô. Áp đảo.
Chết sớm sớm đầu thai. Trong lòng rất giận, trong lòng rất hận, để anh
cứu lấy sức mạnh, mất đi thói quen an ủi phái nữ.

Cơ thể cô đã sớm
trần trụi, mà anh cởi ra cũng rất dễ dàng, áo tắm trắng ném thẳng lên
mặt đất, hai tay tăng thêm lực, ép cô càng nhiều. Người phụ nữ vừa rồi
còn kiêu ngạo ngang bướng, lúc này hai mắt nhắm chặt, ánh mắt căng thẳng đến mê ly.

Lúc sáng, cô còn ở trong văn phòng, đặt bản thiết kế quảng cáo tâm huyết trên bàn anh, để lại bốn chữ: Có hoa không quả.

Có hoa không quả? Hắc hắc, có hoa không quả? Rõ ràng đây là cố ý chèn ép!
Bây giờ anh sẽ để cô biết một chút, cuối cùng là ai ai có hoa không quả!

Đè lên cô, nâng hai chân cô lên, nâng mông cô lên, tạo cho cô một tư thế
khuất phục nằm sấp trước mặt mình, không có khúc dạo đầu, anh trực tiếp
hung mãnh, xâm nhập vào trong cơ thể cô. Anh phong lưu, khi trên giường
luôn dịu dàng săn sóc với bạn gái, chỉ có cô khiến anh gần như mất đi
bình tĩnh.

Cô hít một hơi khí lạnh, đau đớn làm cô run rẩy, nhưng cô
chỉ quật cường tiếp tục đưa lưng về phía anh, nắm chặt tay, nhịn đau
xuống.

Biểu tình như thế, không nhiều không ít, vừa vặn khơi dậy ham
muốn chinh phục của anh. Hạ phu nhân dường như chỉ có ở dưới thân anh,
mới có thể đặc biệt thuận theo, không hề giương nanh múa vuốt. Nghĩ thế, lửa nóng ở bụng dưới càng thiêu đốt mãnh liệt trong cơ thể cô, thô lỗ
tận tình, điên cuồng dây dưa. Loại điên cuồng dây dưa này làm cho tình
cảm lại mãnh lại liệt, làm choáng váng đầu óc cả hai.

Kích tình dừng lại, hai người cũng tiêu hết tia khí lực cuối cùng. Anh xoay người nằm thẳng, bình ổn hơi thở. Cô cũng như thế.

Trong chốc lát, cô ngồi dậy, thuận tay cầm lấy chiếc áo tắm anh ném xuống
đất: “Em về phòng.” Nếu cô không ở cạnh, nửa đêm Thụy Thụy tỉnh dậy sẽ
khóc lóc không thôi.

Anh không còn khí lực vẫy vẫy tay.

Từ khi kết hôn đến bây giờ, họ cũng phân phòng, mới một năm đầu, vì biết rõ trong
lòng đã làm chuyện có lỗi, cô sợ mang thai bị anh ám hại, vì thế đưa ra
yêu cầu nằm khác giường với anh, gật đầu liền vui vẻ đồng ý. Có Thụy
Thụy, cô vẫn tự nhiên quý trọng vạn phần địa vị và vinh quang của “con
tin” này, không rời một tấc, cho nên cũng làm anh vui vẻ thanh nhàn.

Đây cũng là nguyên nhân giờ này anh vẫn về nhà.

Tay giữ cửa, cô không quay đầu nhẹ nhàng nhợt nhạt nói, “Đói thì đi ăn ít cháo, đừng để bụng không mà ngủ.”

Nghe vậy, môi anh nhếch lên, “Xin hỏi, đây là tiền bo của Hạ phu nhân sao?” Đây lại là quản chế?

Nào biết, cô cũng không giận, “Nếu anh nghĩ thế, em cũng không phản đối.” Cô thản nhiên trả lời.

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, rất thẳng lưng rời khỏi phòng.

Phòng trống vắng, trống vắng như mộ phần. Anh phiền não mở ngăn kéo ra, châm
một điếu thuốc, trong sương khói lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn mơ hồ không rõ.

“Anh yêu em không?”

“Yêu!”

“Vậy anh thề đi, từ nay về sau chỉ có em, sẽ không lên giường với người phụ nữ khác!”

“…”

“Anh đi đi, em không cần một người bạn trai mà nửa dưới không tin cậy!”

Tiếng khóc khốn khổ đầy nghi ngờ kia lại quay về trong đầu anh. Anh đau đầu
day trán. Không ngờ Hiểu Văn nói đúng, anh lại không quản được phần cầm
thú ở hạ thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui