Mộ Phần Trái Tim

Anh đã bơi bao lâu rồi anh cũng chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ biết là từ hừng
đông theo đến tận trời tối, dựa vào hướng đi đã qua một lần trong trí
nhớ mơ hồ, đi theo lối đi chính, dựa vào khái niệm về khoảng cách, bơi
không ngừng, bơi đến bất động, anh phải dựa vào xe hơi hỏng đang nổi,
hoặc dựa vào mái hiên nghỉ ngơi sau một đoạn đường, sau đó lại tiếp tục.

Xung quanh thành phố này là một màn đen, dư chấn còn kéo dài liên tục, mấy
lần anh suýt bỏ mạng, mức độ mạo hiểm này ngay cả anh cũng cảm thấy sợ
hãi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến không biết bây giờ Thụy Thụy của anh
đang cô độc hoảng sợ ở góc nào, trái tim anh lại bị bóp nghẹt, dựa vào
một sức mạnh mà chống đỡ kiên cường.

Anh bơi thật lâu, cả người
cũng lạnh băng, cho dù anh bắt đầu dần bị lạc hướng. Anh trong nước, vừa khát vừa mỏi mệt, nhưng anh biết mình sẽ không buông tay.

Ngày 12 tháng 3.

Cuối cùng sóng thần cũng yên tĩnh, nhưng thành phố này lại thành khu đổ nát
như vừa qua lễ rửa tội, như một lò ngục bị phá hủy, nơi nơi là lửa, bên
tai là tiếng nổ mạnh. Từng đợt dư chấn khiến cả thành phố dấy lên lửa
rừng rực, nhà máy năng lượng nguyên tử quy mô nhất ở Fukushima sau khi
bị sóng thần và dư chấn tấn công, vì cấu trúc các nguyên tố bất hợp lý,
làm cho ống nước bị rỉ, vật chất phóng xạ cũng rỉ ra, khí hydro nổ mạnh, sức mạnh của cơn nổ bốc hết mái nhà, ánh lửa nổi lên bốn phía thành
phố.

Không nước không điện, mọi người thậm chí phải tìm thuốc
chữa bệnh ở trong bùn lầy, thi thể lơ lửng trôi nổi khắp nơi, những sinh mệnh đó đã không còn, mà những người may mắn sống sót dưới lượng bức xạ hạt nhân cũng chạy trời không khỏi nắng. Bụi ô nhiễm tản theo gió, cây
cối dần khô héo, đại họa này gây ra ảnh hưởng với tự nhiên ít nhất là
mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm.

Bơi suốt cả một đêm, cuối
cùng anh cũng bơi về khách sạn thành công, nhưng ngay cả thân thể cường
tráng như anh cũng bắt đầu nôn mửa không ngừng dưới bụi ô nhiễm. Chỉ là, anh cố bỏ qua khó chịu của mình, bắt đầu tìm kiếm Thụy Thụy.

Ngoài cắt nước mất điện, quả nhiên địa thế rất cao nên khách sạn cũng không
bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng mà… Anh lại không tìm thấy tung tích của
Thụy Thụy!

Không có trong phòng, không có trong tủ quần áo,
không có trong phòng tắm, ngay cả dưới bàn anh cũng tìm, vẫn không thấy
bóng dáng Thụy Thụy, ở thời khắc động đất, trong phòng rung lắc mạnh như thế, Thụy Thụy chắc sẽ chỉ biết sợ hãi mà chạy trốn đi!

Chẳng lẽ nó sợ đến mức chạy ra ngoài ư?

Kinh hãi, anh hỏi rất nhiều người, nhân viên quản lý khách sạn thậm chí giúp đỡ anh bắt đầu tìm kiếm từng tầng cho đến thang an toàn, đến phòng khác lục soát, nhưng cũng không có. Trong mờ mịt, lần đầu tiên anh cảm thấy
sợ hãi chưa từng có. Thụy Thụy của anh đã mất tích!



Chuyến bay từ Thượng Hải Trung Quốc đến sân bay quốc tế Narita đã đổi địa điểm đỗ thành sân bay phía tây. Dư Vấn một đêm chưa ngủ vội vàng đi ra khỏi
sân bay.

Cô bay suốt cả đêm ngày 11, căn bản cô chẳng thể chợp
mắt, cũng căn bản không thể vào khách sạn nghỉ ngơi một lát, cô chỉ có
thể chờ, một mực chờ, may mà, Triệu Sĩ Thành vẫn luôn ở cạnh cô, ở thời
điểm cô ở ranh giới sụp đổ, bằng sự điềm tĩnh anh đã cho cô sự yên ổn
nhiều lần. Sau đó, cuối cùng cô cũng đợi được, sau một ngày ngừng bay,
cuối cùng đường hàng không Nhật Bản cũng hoạt động lại, nhưng chỉ đến
phía tây Tokyo.

“Tôi còn chưa liên lạc được với Hạ Nghị, các
người ở đâu? Có tin tức của Hạ Nghị chưa?” Đi giữa giao thông tê liệt ở
Fukushima, Tống Dư Vấn muốn đi đến phía Đông trắc trở kia, nhưng cô sẽ
không buông tay, vẫn đang nghĩ cách.

May mà, địa điểm khách sạn Tiểu Hoa cho, không phải khu bị thiệt hại nặng. Nhưng rốt cuộc Hạ Nghị đang ở đâu?

“Chị dâu, anh Nghị liên lạc với tôi rồi!” Sau n lần nói chuyện với Tiểu Hoa, cuối cùng cũng có tiến triển.

“Anh ấy nói thế nào?” Tống Dư Vấn đang trên đường tìm cách đến Fukushima, nghĩ đến Thụy Thụy lại nóng lòng như đốt.

“Di động của anh Nghị bị nước vào, chúng tôi cũng vừa mới liên lạc được
thôi.” Tiểu Hoa ngập ngừng, “Anh ấy vẫn sống, đã tránh thoát một kiếp.”

“Vậy Thụy Thụy đâu, bình an không? Có sợ hãi lắm không?” Tống Dư Vấn liên tục truy hỏi.

Cô không bao giờ sẽ quan tâm đến hai chữ thù hận không cần thiết trên người nữa, bây giờ cô chỉ cần con gái!

“…” Tiểu Hoa há miệng, chuyện Thụy Thụy mất tích, cuối cùng vẫn chẳng thể
nói ra miệng, chỉ có thể từ chối, “Chị dâu, tôi cho chị số điện thoại
của anh ấy, để anh ấy tự nói cho chị!”



Anh sắp điên rồi.

Dù anh tìm bao nhiêu nơi cũng không có bóng dáng Thụy Thụy.

Tiếng chuông điện thoại di động được khách sạn cho thuê vang lên, anh không
có thời gian nhìn dãy số gọi đến, vội vàng nhận máy: “Alo, đại sứ quán
Trung Quốc sao?” Thông qua Tiểu Hoa, anh đã tìm ra một vài mối quan hệ ở nơi này, hi vọng có thể dựa vào sức mạnh lớn để tìm Thụy Thụy.

“Tôi, Tống Dư Vấn!” Trong điện thoại là giọng nói quá sức quen thuộc kia, một giây nghe thấy giọng của Hạ phu nhân, anh đông cứng, tâm tình chẳng thể hình dung được.

Giống như đã trải qua mấy đời vậy.

“Tôi ở Nhật Bản, Thụy Thụy ở đâu?” Tống Dư Vấn mở đầu liền hỏi.

Bởi vì trước sự ấp úng của Tiểu Hoa, cô đã nhận ra sự khác thường.

“Dư Vấn, xin lỗi…” Cô ấy đã ở Nhật Bản? Cô ấy cũng đến đây ư? Bởi vì kích
động, lo lắng, đau lòng, hốc mắt của anh bỗng bị sóng chua tập kích:
“Thụy Thụy nó… không thấy…” Anh thật xin lỗi con gái, thật xin lỗi Hạ
phu nhân.

Đầu kia điện thoại, yên tĩnh như đã chết, bởi tuy đã
chuẩn bị tâm lý, nhưng Dư Vấn vẫn bị chấn động đến đi không vững. Khốn
kiếp!

“Tôi sẽ nghĩ cách vào Fukushima, anh dựa theo kế hoạch đã
định, tìm người ở đại sứ quán đến giúp cùng tìm Thụy Thụy, tôi sẽ gặp
anh sau!” Cô đã muốn dùng lời nói tàn nhẫn độc ác nhất để mắng anh và Đỗ Hiểu Văn, ngay cả con gái cũng chẳng thể bảo vệ nổi, căn bản anh không
xứng làm ba! Nhưng cô giờ này, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh mới
có thể tìm được con gái!

Tính toán với anh sau, trước hết phải tìm được Thụy Thụy đã!

“Dư Vấn, em đừng đến, nhất định sẽ tìm được Thụy Thụy, anh sẽ mang nó đi
ngay, em chờ bọn anh ở nơi an toàn, nơi này rất nguy hiểm!” Rò rỉ hạt
nhân càng ngày càng nghiêm trọng, toàn bộ Fukushima đã bị bóng ma phóng
xạ bao phủ, tất cả mọi người đều hoang mang rối loạn, nếu cô vào đây, sẽ có tổn thương lớn với sức khỏe.

“Hạ Nghị, anh cảm thấy tôi có
thể không đến, có thể chờ ở một nơi an toàn sao? Anh bây giờ, còn có khả năng gì để tôi tin, tôi có thể tin anh ở đâu!!” Giọng nói của cô sắc
bén, lạnh lùng hỏi lại.

Cô không mắng anh, nhưng từng câu từng
chữ cô nói, còn đau hơn cả đánh anh, anh bị đâm đến đau đớn. Đúng vậy,
anh còn có khả năng gì để cô tin anh đây?

Ngày 13 tháng 3.

Đài khí tượng Nhật Bản đã báo độ động đất ở Tây Thái Bình Dương lên cấp
9.0. Ở Fukushima vốn như biển hoa hạnh phúc, sau sự tấn công của sóng
thần, nước liên tục dâng, giao thông bị tê liệt, rất nhiều người dân
không rõ tung tích. Nhưng ở cảng đã có nhiều thi thể nổi lên từ dưới
biển. Người dân bắt đầu tranh nhau mua đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, vật
tư bị thiếu nghiêm trọng, thậm chí phải trả nhiều tiền cho một quả cam
hoặc một chiếc bánh bao nhỏ. Dân chúng Fukushima vẫn chưa nhận được sự
trợ cấp từ chính phủ cũng cảm thấy bàng hoàng, một số có khả năng chạy
nạn đã bắt đầu nghĩ cách bỏ trốn, ra khỏi thành phố tìm kiếm vật tư
tránh bức xạ hạt nhân nguy hiểm.

Anh và đại sứ quán Trung Quốc
bên kia liên lạc liên tục, Thụy Thụy đã bị xếp vào danh sách mất tích.
Cả cằm Hạ Nghị cũng mọc đầy râu xanh, tóc cũng rối sang đông sang tây,
làm sao anh có thời giờ để chăm chút bản thân, lôi thôi như một kẻ lang
thang, hơn nữa, đã hai ngày rồi anh chẳng ăn gì cả, bởi anh không có
thời gian để xấp hàng mua thực phẩm bổ sung.

“Hạ tiên sinh, băng ghi hình ở tầng 22 có thể giúp ngài không?” Dưới sự yêu cầu mãnh liệt
của anh sau khi bộ điều khiển bị động đất phá hỏng, vội sửa chữa xong có thể có thêm càng nhiều manh mối.

Nhưng mà, anh đã tua lại không dưới hàng trăm lần khoảng thời gian 2giờ 46 phút này, trước vài phút
khi bộ điều khiển bị phá hỏng, trong hành lang có hơn mười vị khách đang hoảng sợ chạy trốn, nhưng lại chẳng hề có thân hình của Thụy Thụy.

“Hạ tiên sinh, có phải trước 2h46 phút con gái anh đã rời phòng rồi không?” Nhân viên của đại sứ quán tiến lên đưa ra nghi vấn.

Lòng anh cả kinh. Vì thế, anh vội vàng lấy băng ghi hình ở thời điểm anh rời khách sạn kia, quả nhiên, sau khi anh tức giận rời phòng, Thụy Thụy đã
lén lút đi theo phía sau… Anh rùng mình một trận, dưới sự yêu cầu khẩn
cấp, một bản ghi khác được mang lại, phía sau, Thụy Thụy lén lút lên xe
anh, xe anh lao ra khỏi tầng ngầm.

Mọi người, hai mặt nhìn nhau. Cho nên, thật ra Thụy Thụy của anh vẫn đi theo anh, đi theo anh đến cảng?

Xe của anh, xe của anh!

Anh khó có thể tin lập tức đứng lên. Lực lớn đánh sâu vào, ngực anh phập
phồng không yên, trước mắt biến thành màn đen, hai chân Hạ Nghị như nhũn ra. Sự thật là, khi động đất xảy ra, Thụy Thụy của anh đã ở cảng!

Ngày 14 tháng 3.

Đội tìm kiếm của Nhật Bản đến Fukushima, bắt đầu tìm kiếm thi thể người gặp nạn ở vùng duyên hải bị sóng thần và động đất tập kích.

Nhân
viên chữa cháy dùng tay không hoặc cưa điện dọn gỗ vụn, tấm nhựa, tấm
lát mái nhà, ô tô bị đánh đến méo đi, dây điện rối thành cuộn và đồ dùng gia đình, lọc ra cả một bãi đất trống đặt đầy thi thể. Cả thành phố
kinh khủng như Tử Thành.

Đêm đó, cuối cùng Dư Vấn cũng tìm được cách đi lên xe tải của đội viện trợ vật tư đi vào khu tránh nạn bị cách ly.

Ngày 15 tháng 3.

Cùng với thảm họa động đất là bão tuyết nổi lên ở Nhật Bản.

Đại sứ quán Trung Quốc đã thông báo cho Hạ Nghị, đội tìm kiếm đã tìm được xác ô tô, cùng với… thi thể của Thụy Thụy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui