Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Claude mặc vương tử
hoa phục đứng bên cha mình, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai
phiến cửa nơi đại môn chưa từng mở ra. Hắn biết cô gái kia sẽ mang theo
bạn nhảy của nàng từ nơi nào tiến ra sân khiêu vũ. Nhớ lại cảnh Cathy
hỏi Tiểu Duy chuyện bạn nhảy, nàng nói mình có bạn nhảy rồi, tuy rằng
hắn không thấy rõ mặt nam nhân kia, nhưng ở trong ấn tượng của hắn, từ
khi nhận thức Tiểu Duy đến nay cũng chưa từng thấy nam nhân này xuất
hiện, hắn là ai?

Trong khi Claude thất thần, cánh cửa bị đẩy ra,
nguyên bản hội trường đang huyên náo nháy mắt yên tĩnh trở lại, ánh mắt
mọi người đều dừng lại trên người đôi nam nữ vừa mới đi vào.

Nam
một đầu tóc đen quá thắt lưng, chỉ dùng một dây lụa màu vàng thắt lại
tùy ý sau lưng, áo bành tô màu đen mặc lên người càng lộ vẻ ngạo khí bức người, ánh mắt khinh ngạo của hắn đảo qua toàn bộ hội trường, một cỗ
thượng vị giả khí phách tự nhiên mà thành, ngũ quan tuấn mỹ lại biểu
tình nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, làm người ta không dám cùng hắn đối
diện. Nữ tóc dài bị búi thành kiểu tóc công chúa, một thân lễ phục dạ
hội màu đen làm nổi bật lên tuyệt thế dung nhan, khiến người ta không
dời ánh mắt được, ánh mắt màu nâu lạnh như băng, quanh thân phát ra khí
thế làm người ta chùn bước.

Tuy rằng hai người kia khí chất cường đại, nhưng nhan sắc tuyệt thế dung mạo hiếm thấy lại hấp dẫn ánh mắt
của mọi người, cảm giác mâu thuẫn muốn nhìn lại không dám nhìn khiến cho tất cả mọi người ở đây vô cùng khó chịu.

Một lát sau, tiếng nhạc mới dần dần vang lên, mọi người từ trong sàn nhảy đi ra, cùng đợi quán
quân cùng bạn nhảy của mình ra sân khiêu vũ.

Tiểu Duy duy trì bộ
dạng bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước mặt Alois, nâng lên cánh tay đặt ở ngang hông hắn, nhẹ giọng nói: “Nhảy theo ta.“

Alois tuy rằng
không biết khiêu vũ, nhưng là biết khiêu vũ song phương hẳn là nam sĩ
đưa tay đặt ở nữ sĩ bên hông, lúc này lại chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Tử không khiêu nữ bước!”

“Kia nếu ngươi có thể mang theo ta khiêu nữ bước, ta cũng vậy không ngại, Ngốc Long.”

“Biến thái. . . . . .”

Alois nói chưa nói xong đã bị Tiểu Duy mang theo đi vào sân nhảy, khi âm nhạc vang lên là lúc mọi người thấy được một màn vô cùng quỷ dị.

Nữ
tử thần thái tự nhiên, bước nhảy nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao lại
nhảy nam bước. Mà nam tử toàn thân cứng ngắc, bị nữ tử mang theo nhảy,
lại nhảy là. . . . . . Nữ bước.

Một khúc kết thúc, tất cả mọi
người không thể từ tình huống vô cùng 囧 trước mắt phản ứng lại, Tiểu Duy đã kéo Alois toàn thân cứng ngắc, mặt lộ vẻ tuyệt vọng rời khỏi sân
nhảy.

Hai người ở một chỗ không người mở miệng thở phì phò, Tiểu
Duy là vì kéo một tên to con khiêu vũ cho nên rất mệt, còn Alois lại là. . . . . . Tức giận. Nhưng Alois lúc này lại ngây ngốc nhìn tay của
mình, vừa mới rồi cái tay này đặt tên vai Tiểu Duy. Cái kia tử biến thái cường đại như vậy lực lượng đến tột cùng là từ nơi này tán phát ra ?
Alois khó hiểu, rõ ràng xương cốt nàng nhỏ như vậy, có cảm giác rằng chỉ cần dùng một chút sức là có thể bẻ gãy . . . . . .

Nghĩ đi nghĩ
lại, hắn cư nhiên cảm giác mặt mình nóng lên, vội lắc đầu. Hắn đang suy
nghĩ cái gì thế này! Nữ nhân biến thái này cư nhiên bắt mình nhảy nữ
bước!

“Ngươi, ngươi … Đồ biến thái! Cư nhiên làm cho Lão Tử trước mặt nhiều người như vậy trước mặt nhảy nữ bước!”

Tiểu Duy cũng không cam chịu yếu thế, đạp hắn một cước đạp, mặc dù dùng sức
không lớn nhưng cũng làm cho Alois ôm chân xoa nhẹ một hồi lâu.

“Vậy ngươi nói lúc ấy có những biện pháp sao khác?”

“Sao ngươi không tìm người khác cùng nhảy? Tìm một người biết nhảy là xong mà!”

“Ai biết ngươi sẽ không? Quả nhiên là Ngốc Long sao, ngay cả cái khiêu vũ cũng không biết.”

“Biến thái, ngươi là nữ được không? Tại sao lại chỉ biết nhảy nam bước?”

” Lúc ở trường học nhảy Waltz, sĩ số nữ nhiều nam ít, vì ta người cao nên bị an bài nhảy nam bước, ta có biện pháp gì?”

“Ngươi. . . . . .”

Alois còn chưa nói hết, đã bị người mới tới cắt đứt.

“Tiểu Duy, các ngươi sao lại ở chỗ này?”

Tiểu Duy quay đầu nhìn lại, thấy Claude trong tay cầm đĩa thức ăn hướng về phía mình cười.

“Mệt mỏi, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.”

“Đói bụng không? Ta lấy chút đồ ăn lại đây.”

Claude nói xong đưa đĩa thức ăn tới, Tiểu Duy cũng không còn khách khí, tiếp
nhận xong bắt đầu ăn. Claude nhìn Tiểu Duy đứng ăn, lại nghĩ tới vừa rồi nàng cùng tên bạn nhảy không biết tên này cãi nhau bộ dạng, tâm tình
không hiểu sao đột nhiên lại thấy vui lên.

Alois nhìn Tiểu Duy bộ mặt thỏa mãn ăn, mất hứng cau mày, mắt liếc Claude, nam nhân kia sao có thể dùng loại ánh mắt ghê tởm này nhìn Tiểu Duy, liền muốn chụp lấy đĩa ăn trong tay Tiểu Duy, chính mình từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

“Này , làm sao ngươi thưởng đồ ăn của ta ăn?” Đối với hành vi cường đạo của Alois, Tiểu Duy trợn tròn cặp mắt.

“Ta đói bụng.” Alois nói mặt không đỏ tim không nhảy, ba ngụm liền ăn hết
đồ ăn trong đĩa, tiện đà đem đĩa không đưa tới Claude trước mặt, chọn mi nói: “Lấy thêm lại đây.”

Tiểu Duy suýt nữa cười to, kỳ thật cái
này cũng không trách Alois, thân là Cự Long tộc hắn nguyên bản sẽ không đem nhân loại để vào mắt, hắn động động ngón tay có thể bóp chết một
cái, tại thế giới nhược nhục cường thực này, ai là cường giả liền có
quyền lên tiếng. Bất quá, Tiểu Duy lại rất biến thái, cho nên đã trở
thành vị nhân loại vô cùng ngoại lệ.

Cự Long tộc là thiên thần sứ đồ, ở trên phiến đại lục này thị cùng với Caesar thiên thần giống nhau
cùng tồn tại, huống chi là bị Caesar thiên thần giao cho thủ hộ trụ cột
lực lượng cửu đại cự long. Ở trong mắt bọn họ, chủng tộc khác đều là bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng Claude không biết Alois là Cự Long tộc, càng không khả năng biết hắn chính là Hủy Diệt Chi Long, cho nên khi
một nam nhân không biết tên phân phó vương tử điện hạ đi lấy đồ ăn, Tiểu Duy đột nhiên cảm giác hình ảnh này rất khôi hài.

Claude được tu dưỡng rất tốt, đối với hành động cảu Alois cũng không có tức giận,
chính là ý bảo thị nữ bên người đi lấy đồ ăn lại đây.

“Tiểu Duy, ngươi còn không có giới thiệu, vị này là. . . . . . ?”

“Nha, hắn a, “ Tiểu Duy mắt liếc nhìn Alois vẻ mặt khó chịu, cười nói: “Hắn gọi A Lạc, là người hầu của ta.”

Claude sáng tỏ gật đầu, bên này Alois lại xù lông .

“Ngươi nói ai là người hầu?”

Tiểu Duy cười nhìn hắn trợn mắt, một tay chỉ vào mũi hắn nói: “Ngươi a.” Kia biểu tình tựa như đang nói…, tọa kỵ cũng không phải là người hầu?

Alois không biết nói gì, ánh mắt giống như tiểu cẩu cẩu lộ ra vẻ không cam
lòng, lại không dám phản kháng, đáng yêu tuân lệnh Tiểu Duy dùng tay đi
nhu đầu của hắn.

Claude không thích cảm giác ngoại nhân không thể tham gia khi đứng trước mặt hai người như lúc này liền lên tiếng đánh
gãy: “Tiểu Duy, có thể mời ngươi nhảy một điệu sao?”

“Chỉ sợ không được, mới vừa rồi bị một tên ngốc dẫm đau chân.”

“Ngươi nói ai. . . . . .”

Tiểu Duy dùng một cánh tay chỉ vào Alois, mi mắt nhướn cao, lộ ra bộ dáng nữ vương giống như không ai bì nổi. Alois vừa nghĩ tới mình là tọa kỵ của
nàng, lập tức liền cúi đầu. Đáng giận, hắn tại sao lại bị nàng ăn hết?
Nếu như mình phản kháng . . . . . . Ngao ô, Alois sợ run cả người, nhớ
tới lúc trước khi còn ở trong cung điện mình bị đánh thành bộ dáng gì,
nàng căn bản là khi dễ mình là ấu long! Được rồi, hắn chịu đựng, một
ngày nào đó hắn hội trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ nuốt chửng nàng vào bụng!

Claude đứng ở bên cạnh, trên mặt bất động thanh sắc, chỉ là khi nhìn về phía
Alois ánh mắt càng ngày càng lạnh. Vừa lúc đó, phía sau có người vỗ nhẹ
lên bả vai hắn, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Lão sư của mình cùng
Athfield đại sư.

Hai vị lão nhân vẻ mặt cười nịnh nọt, Claude
giật mình một cái, lại phát hiện bọn họ không phải nhìn mình, thoáng
nghiêng người một chút, hai người kia liền lập tức vọt tới.

“Tiểu Duy a, còn nhớ rõ ta sao?”

Nghe thấy lão sư mình vừa thốt lên một câu, Claude một ngụm nước trong miệng suýt nữa là phun ra, nhìn lão sư lúc này còn chút gì gọi là đại ma pháp đạo sư bộ dạng a? Cathy lúc này cười tiêu sái tiến lại, tựa vào bên
cạnh, cùng Claude nhìn về phía bên kia.

Tiểu Duy ngẩng đầu, thấy
Karle Sellecti cùng Athfield hai cái lão nhân ánh mắt toát ra lục quang
nhìn về phía chính mình, sợ tới mức lui về phía sau vài bước, hai người này muốn làm gì nha?

Athfield thấy Tiểu Duy đối Karle Sellecti
nói lời không phản ứng, một tay kéo hắn đẩy ra phía sau, chính mình đi
ra phía trước, từ trong lòng ngực lấy ra cái bình lần trước, trên mặt nở tươi cười lấy lòng, hỏi: “Tiểu Duy a, còn nhớ rõ ta sao? Lần trước hỏi
ngươi này dược tề ở nơi nào mua được chính là ta, chuyện mới ngày hôm
qua thôi a.”

“Có việc?” Mắt nhìn bình dược kia, Tiểu Duy nhíu mày hỏi.

“Ai, chính là muốn hỏi một chút ngươi, về chuyện Mary Cách Vách đại sư.”

Phốc ——

Ngay khi Tiểu Duy nghe thấy những lời này, khóe miệng giật giật mấy cái.
Mình quên mất, lão nhân này là người lúc trước hỏi mình chuyện lọ dược
thủy, vấn đề là người chế dược là ngoạn gia a, ngoạn gia kia gọi là Mary Cách Vách, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, còn có thể theo chân bọn họ
giải thích là ngoạn gia làm? Kia không thể bị coi thành bệnh thần kinh
sao?

“Cái gì. . . . . . Đại sư?” Giả ngu đi, giả ngu có thể coi
là biện pháp sống còn tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra hiện tại . . . . . .

“Nha, chính là người chế tác lọ dược này.” Athfield sợ Tiểu
Duy đã quên, vội vàng nhắc nhở, “Ngươi lần trước nói người chế tác chai
dược này kêu Mary Cách Vách, ngươi cũng biết, đây là thần thánh dược tề
a, tông sư cấp dược tề, vị này Mary Cách Vách đại sư nhất định là dược
tề tông sư, chúng ta. . . . . . Ha ha. . . . . .” Athfield mắt nhìn
Karle Sellecti, lại nói: “Chúng ta chính là muốn biết chuyện về vị này
Mary Cách Vách đại sư.”

Tiểu Duy hoàn toàn 囧 tại chỗ, bởi vì
nàng cũng không biết vị này”Mary Cách Vách đại sư” họ gì tên gì, nhà ở
nơi nào, công việc ra sao a! Nếu nàng không nhầm thì đây là một người
bày bán đồ thông thường thôi a. Còn có, nàng lúc ấy vì sao muốn tìm
người có cái tên như vậy 囧 mua đồ a. . . . . . Hiện tại chém gió thế
nào cũng không được . . . . . .

“Ta không biết hắn là ai vậy.”
Tiểu Duy trong lòng tuy rằng run rẩy nhưng trên mặt lại không biểu hiện
ra ngoài, vẫn như cũ là bộ dáng lạnh nhạt “Hắn bán thuốc cho ta sau rồi rời đi.”

Athfield vẻ mặt kích động bộ dáng, “Vậy ngươi thấy rõ hình dánghắn không?”

“Không, bất quá hắn là cưỡi thần thú rời đi .”

“Là cái gì thần thú?” Hai cái lão nhân trăm miệng một lời bu lại, hỏi.

“[bad word] your mom nha.” ( (┬_┬) …. Tha thứ cho tớ …. Đây là nguyên văn cv …. )

Hai người liếc nhau một cái, [bad word] your mom? Là thần thú gì vậy?

“Thần thú [bad word] your mom . .. .. các ngươi chưa thấy qua sao?”

Tiểu Duy nói một cách vô cùng thản nhiên khiến tất cả mọi người không hiểu
ra sao, Alois lại tiến đến Tiểu Duy bên tai nhẹ giọng hỏi: “Cái kia . . . . [bad word] your mom . . . . . . Là cái gì thần thú?”

“Là một thần thú rất mạnh.”

Alois vẻ mặt đọt nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn nói: “Có cơ hội nhất định phải gặp.”

Tiểu Duy trong lòng thật sự rất rất rất muốn giơ tay lên che mặt , lần này thì đại 囧 rồi. . . . . .

Karle Sellecti mấy người mặc dù chưa thấy hay nghe qua cái gì là [bad word]
your mom, nhưng là nghe Tiểu Duy nói là thần thú, trên mặt cũng đều lộ
ra vẻ kính sợ, thần thú của dược tề tông sư quả nhiên là cường đại a!

Athfield đang muốn hỏi một chút về thần thú [bad word] your mom thì Karle
Sellecti sốt ruột giành trước từng bước, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Duy nói: “Tiểu Duy a, ngươi thích ma pháp không?”

Tiểu Duy mặc dù không hiểu lão nhân này vì sao lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời, “Có chuyện gì sao?”

“Là như thế này, nếu có thời gian ngươi có muốn đi Ma Pháp Sư nghiệp đoàn
trác nghiệm thử thuộc tính ma pháp và tinh thần lực của mình thuộc tính
không?”

“A?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui