Mộ Sắc Thần Quang

“Không cho phép đi!” Đột nhiên, trong rừng truyền đến một tiếng bạo a, cắt đứt tự hỏi của Alan.

Trong sương sớm um tùm, xuất hiện một bóng dáng đen tối hiện ra từ hư không.

Dung mạo phong hoa tuyệt đại như thần bóng đêm, mà cả tộc ma cà rồng cũng khó ai có thể sánh bằng.

“Mi…” Lúc Alan còn chưa kịp phản ứng, Caius tiến mạnh lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc đen đột nhiên xuất hiện trên mảnh đất trống, biểu lộ lạnh lùng bỗng nhiên biến mất.

“A…” nhìn thấy Robert, sắc mặt Aro trong nháy mắt cũng đại biến, cứ như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ không thể tưởng tượng.

Nét mặt của họ hết sức phức tạp, như kinh ngạc, lại như không thể tin nổi.

“Mi… Làm sao mi!” Caius run rẩy nói: “Rand – Prince! Không… Không… Ta đã tận mắt nhìn thấy mi chết kia mà.”

Người đàn ông tóc đen mắt đen, dung mạo phong hoa tuyệt đại phảng phất như vị thần trong truyền thuyết, y từ làn hơi nước bước ra, giống như quay chậm, tiến đến trước mặt chúng ma cà rồng.

Y hơi trách cứ nhìn Alan, lúc đảo qua Edward và ma cà rồng gia tộc Cullen thì hừ lạnh một tiếng. Nhưng mà, khi nhìn thấy bốn ma cà rồng Volturi, biểu lộ trên mặt y đột nhiên chuyển thành hận ý mãnh liệt!

“Vol!tu!ri… Ma cà rồng dơ bẩn!” Robert nghiến từng chữ nói, gương mặt tinh mỹ tuyệt luân trong phút chốc trở nên cực kỳ dữ tợn đáng sợ!

“Vô liêm sỉ!” Jane và Alec nghe thấy Robert mở miệng làm nhục gia tộc, đều nổi giận, nhưng phẫn nộ của họ rất nhanh chuyển thành khiếp sợ, thiên phú Hắc Ám của họ căn bản không có chút tác dụng nào trên người Robert!

Loại không có tác dụng này khác hoàn toàn với miễn dịch, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng Aro cùng Caius sống ba ngàn năm lại phát giác. Không phải y miễn dịch với thiên phú Hắc Ám của ma cà rồng, mà là thực lực của thanh niên mắt đen này quá mức cường đại, vượt xa Jane và Alec, trừ phi cùng cấp với y, nếu không thiên phú Hắc Ám của ma cà rồng lực lượng kém quá xa y hoàn toàn không có tác dụng.

Điểm này cũng thường thấy trong huyết tộc, mượn Edward và Alice mà nói, thuật đọc tâm cùng năng lực biết trước của họ có thể nghe rõ tiếng lòng hoặc thấy rõ cảnh tượng tương lai của ma cà rồng không chênh lệch nhiều với họ, nhưng đối với ma cà rồng thực lực vượt xa họ, thiên phú Hắc Ám tất nhiên không thể chính xác, chỉ có thể mông lung nhìn thấy một ít mảnh nhỏ tương lai linh tinh hoặc nghe thấy một ít tiếng lòng lộn xộn, lần này hai vị trưởng lão Volturi nếu không mang Alec Jane cùng đi, Alice cũng không thể nào thấy được. Mà về điểm thực lực ngăn cách thiên phú Hắc Ám này, Robert hiển nhiên càng mạnh hơn so với các ma cà rồng khác, nếu không phải Ma cà rồng thực lực kém không nhiều lắm, thiên phú Hắc Ám hoàn toàn không có hiệu quả!

Đây cũng là một Ma cà rồng!!!

Aro cùng Caius ánh mắt tinh tường hơn nhiều so với Carlisle, vừa thấy đã cho thân phận của y một định nghĩa!

Loại uy áp phóng ra ngoài này, loại khí tức khủng bố này, là đặc thù độc đáo thuộc về ma cà rồng, những chủng tộc khác căn bản không cách nào bắt chước!


Chỉ là, có hơi bất đồng với ma cà rồng bình thường.

Lực cảm ứng của các ma cà rồng đều kinh người, nhất là lão quỷ ngàn năm như Aro và Caius, họ trong nháy mắt Robert xuất hiện cũng đã cảm nhận được hô hấp của y, nhiệt độ của y… Thậm chí nghe thấy tiếng máu chảy dưới làn da của y.

Đây là chuyện gì? Người này rõ ràng là một Ma cà rồng, nhưng lại có hết thảy đặc thù thuộc về nhân loại!

Ánh mắt Aro càng sâu hơn, trong đồng tử huyết sắc xẹt qua một tia sáng khó hiểu.

Mà Caius vẫn mang bộ dáng khiếp sợ, hắn nhìn nam tử mắt đen từ làn hơi nước đi tới kia, tựa như vị thần bóng đêm rời khỏi thần quốc, trích lạc phàm trần, chỉ là phẫn nộ cùng hận ý trên mặt lúc này lại đáng sợ giống như yêu ma trong địa ngục tới!

“Rand, Rand…” Caius không ngừng thì thào cái tên này, bổ nhào lên một bước, gắt gao chằm chằm vào nam tử mắt đen đột nhiên xuất hiện trên bãi đất trống, biểu lộ lạnh lùng bỗng nhiên biến mất, chỉ còn kinh nghi không tin!

“Rand?! Cũng là họ Prince?” Alan nhíu chặt mày bắt đầu suy tư về cái tên… Rất quen thuộc, cậu hình như đã nơi ở đâu đó thì phải.

Vừa nghe Caius gọi thế, gương mặt vốn căng cứng của Robert càng hung hăng run rẩy một chút, hung ác hận ý trên mặt càng lợi hại!

“Bình tĩnh lại, người anh em của ta, kinh hoảng chẳng khiến khứu giác cùng lực cảm ứng mà ma cà rồng vẫn lấy làm ngạo đều biến mất sao?” Aro nhẹ nhàng vỗ Caius một cái, làm hắn khôi phục lại từ tâm tình kinh sợ: “Tuy khí tức rất giống, dung mạo cũng giống như đúc, nhưng y xác thực không phải người mà chúng ta quen trước kia.”

Vừa nghe lời Aro nói, tâm tình Caius từ kinh sợ bắt đầu dần khôi phục lại bình tĩnh, nhìn kỹ, nam tử trước mắt xác thực có bảy tám phần giống người trong trí nhớ, khí chất cũng hơi tương tự, nhưng tuyệt đối hoàn toàn là hai người khác nhau!

Là do ấn tượng người kia để lại cho hắn… Không, là cả Volturi quá mức khắc sâu!

“Vị này, xin hỏi ngài là ai? Ta có thể may mắn biết tên của ngài hay không?” Aro hơi khom người, cười hỏi.

“Robert…” Robert nhìn Aro thật sâu, biểu lộ trên mặt đã phẫn hận lại đau thương: “Prince!”

Robert – Prince! Cư nhiên là họ Prince!

Sắc mặt hơi đổi, Aro cùng Caius hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Như vậy ngài Prince có chuyện gì không? Vừa rồi tại sao phải cắt đứt câu hỏi của chúng tôi?” Aro vẫn mang biểu lộ cười tủm tỉm, nhưng ai cũng có thể nghe ra hàn ý trong lời nói đó!


“Ha ha ha…” Robert đột nhiên cất tiếng cười to, ngón tay chỉ vào Alan nói: “Chúng mi muốn mang con trai ta đến ổ ma cà rồng, chẳng lẽ ta làm cha cũng không thể xen vào để mặc à?”

“Con trai! Prince!” Aro biến sắc, nhìn nhìn Alan, cảm thấy giật mình.

Trên thế giới này phù thủy sớm đã xuống dốc, có thể xuất hiện hai phù thủy, có quan hệ cũng rất có thể, chỉ trách ông lúc trước luôn quá mức cẩn trọng, không đi điều tra nghe ngóng thân phận của Alan, không biết Alan cũng là họ Prince!

Đều là họ Prince, đều là tóc đen mắt đen, còn có… dung mạo hết sức giống nhau!

Aro cẩn thận so sánh Robert, Alan và bóng dáng người trong trí nhớ kia, càng xem càng kinh hãi, tiếp đó lại là giật mình.

So sánh với người trong trí nhớ kia, Alan nhiều lắm chỉ giống một hai phần, nhưng cha của cậu, Robert – Prince lại giống bảy tám phần, quả thực giống như đúc!

Muốn nói bọn họ không có quan hệ gì, Aro cũng không tin.

“Rand… Rand…” Alan vắt óc suy nghĩ, đột nhiên giật mình một cái.

Rand – Prince, không phải tên của ông nội kiếp này của cậu à!

Gia tộc Prince cũng coi như một gia tộc ẩn thế, mặc dù có tước vị gia truyền vương thất Anh trao tặng, nhưng khá là an phận, có rất nhiều quý tộc Anh quốc thậm chí cũng không biết giới quý tộc có một gia tộc như vậy, gia tộc Prince cũng rất ít lui tới cùng họ.

Đối với ông nội của mình, Alan từng nghe nói qua, hình như là một thầy thuốc, lúc cha Robert bảy tuổi bởi vì nguyên nhân không rõ mà mất tích, Robert chẳng khác gì một cô nhi, do một bà cô cả đời không lấy chồng trong gia tộc nuôi lớn.

Nhưng theo tình huống bây giờ, Alan cũng mơ hồ cảm thấy, ông nội Rand – Prince của cậu hiển nhiên không phải không rõ nguyên nhân mất tích đơn giản vậy, không tránh khỏi có liên quan đến ma cà rồng Volturi.

Nghĩ đến biểu lộ dữ tợn hung ác vừa rồi của Robert, nghĩ đến y không rõ nguyên nhân lại ghét hận Ma cà rồng, Alan hiểu ra, không khỏi nắm thật chặt đũa phép trong tay.

“Hừ!” Robert như muốn phát tác, nhưng không biết lại nhớ ra cái gì, đầu tiên là hung dữ trừng gia tộc Cullen, nhất là Edward, sau đó kéo Alan nói: “Chúng ta đi!”

“Chờ một chút…” Caius hết sức phẫn nộ với thái độ không đếm xỉa của Robert, hơn nữa hắn và người nào đó trong trí nhớ có dung mạo gần như giống như đúc, làm Caius dâng lên sự chán ghét đối với Robert.


Lộ ra một nụ cười khiêu khích, Robert ác ý chớp chớp mắt, cười lạnh lôi kéo Alan muốn đi.

“Vô liêm sỉ!” Robert làm người kiệt ngạo, Caius sao có thể không nổi nóng, bị Robert kích động, lập tức giận điên.

“Vèo ——” tiếng vạt áo xe gió lao tới, Caius rít gào, thân thể tung lên, như một bóng đen trong làn hơi nước, thân thể di động quỷ mị! bàn tay xẹt ra hàn quang léo sáng, chộp vào đầu Robert.

“Còn không từ bỏ tính khi táo bạo của hắn a… Đã nhiều năm như vậy.” Aro nhìn Caius bị Robert khiêu khích đến giận điên lên, gương mặt vốn nghiêm túc mỉm cười lần nữa, ngữ khí thoải mái mà thư thả, lại làm người ta không rét mà run.

Robert sợ làm Alan bị thương, rất nhanh tránh khỏi công kích trên không của Caius, kéo chiến trường ra.

Thanh niên mắt đen tuấn mỹ như vị thần bóng tối, lúc này khí tràng toàn bộ triển khai, kinh khủng kia gần như ngưng tụ thành uy áp thực chất lúc này toàn bộ bạo phát, khí thế hung ác gấp bội so với lúc đánh bốn ma cà rồng gia tộc  Cullen, có thể thấy được lúc ấy hắn vẫn hạ thủ lưu tình.

Hai ma cà rồng này đều là loại hình lực lượng cường hãn, thiên phú Hắc Ám của Caius không cách nào dùng cho chiến đấu, cho nên bình thường cũng rất chú trọng luyện tập sức mạnh, mà Robert là biến thái trời sinh cường hãn,  sủng nhi thiên phú trong tộc ma cà rồng, trời sinh liền có được lực lượng cường đại. Hai bóng dáng màu đen dùng tốc độ cực nhanh chạm vào nhau, quyền cước giao công lẫn nhau, thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Bởi vì sức mạnh tràn ra trong trận đánh làm mặt đất chung quanh hai người lũng xuống một hố to sâu mấy mét. Dưới áp lực cường đại kia, hai ma cà rồng mạnh mẽ đâm tới thỉnh thoảng bị đối phương đánh, vung bay, tất cả cây cối vô tội chung quanh bị liên lụy đều bị lực lượng kinh khủng kia đụng gẫy.

Đối mặt công kích của Robert, Caius đột nhiên ngẩng đầu rít gào, mắt đen hẹp dài mãnh liệt trổi dậy, gương mặt anh tuấn tuyệt tục trở nên hung lệ đáng sợ nói không nên lời, chớp mắt nhảy lên đầu Robert, một khuỷu tay vòng qua hung hăng nện hắn xuống đất.

Nếu như luận thực lực của hai người, Robert có lẽ chỉ hơn Caius chút, nhưng luận về kinh nghiệm tác chiến, mười Robert cũng không bằng một Caius.

Kinh nghiệm tác chiến ma cà rồng tích lũy ba ngàn năm, chênh lệch này tuyệt đối không phải thực lực có khả năng kéo gần.

“Dừng tay! Impedimenta!” Ma chú chém ra, lại bị Caius thoải mái né tránh, một tay chế trụ Robert, tay kia nâng cằm của hắn.

Alan đã từng thấy ma cà rồng sử dụng thủ pháp này, chỉ cần Caius dùng lực, Robert lập tức đầu thân chia lìa!

“Thật sự là… ma pháp thần kỳ.” Aro miệng tán thưởng, ánh mắt lại gắt gao chằm chằm vào Robert, quả thực giống như đúc gương mặt trong trí nhớ kia, ngữ khí vẫn thì thầm nhỏ nhẹ: “Thiên phú xuất chúng cỡ nào a! Robert – Prince, nếu quả thật như ta nghĩ, Marcus nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì cậu. Chúng ta đáng ra phải sớm phát hiện cậu một chút, như vậy sẽ không lãng phí thiên phú của cậu rồi.”

“Ôi Ôi Ôi!” Robert bị Caius chế trụ, mệnh huyền một đường, mắt hắn lộ hung quang gào thét, lại bị bóp cổ không phát ra được thanh âm nào.

“Buông cha ra!” Alan nâng đũa phép lên, lời nguyền Crucio sắp thốt lên.

“Chờ một chút, Alan.” Edward có được năng lực đọc tâm đột nhiên ngăn bạn lữ của mình lại: “Bọn họ chỉ muốn chứng thật chuyện gì đó, cũng không muốn thật sự thương tổn Robert.”

“Đúng vậy, nếu quả thật như ta nghĩ… Ta sẽ không làm y bị thương.” Aro tà mị cười, tựa như hết sức chờ mong nhìn Alan: “Cậu bé phù thủy của ta ơi, không ngờ giữa chúng ta còn có duyên phận kỳ diệu như thế, nhưng chờ ta chứng thật chuyện này xong, nói không chừng duyên phận giữa chúng ta có lẽ sẽ càng sâu hơn chút.”

Ông chậm rãi đi tới, tới trước mặt Robert.


Một bàn tay trắng noãn trong suốt tựa như ngọc thạch, nhẹ nhàng bao trùm trán Robert.

Robert giãy dụa lợi hại hơn, Alan cắn môi không dám xúc động, dù sao Robert còn đang trên tay đối phương!

Ông ta đang làm gì?

Trừ Caius ra, tất cả mọi người nhìn về phía Aro, người cầm quyền Volturi cao nhất này, năng lực thiên phú cường đại không như bình thường, nếu nói năng lực đọc tâm của Edward có thể nhìn thấu nội tâm người ta nghĩ gì, như vậy so sánh với Aro chỉ thể gọi là sư phụ!

Edward chỉ có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác ngay lúc đó, hoặc là mảnh nhỏ trí nhớ linh tinh, nhưng Aro có thể trực tiếp đọc tất cả trí nhớ của người hắn tiếp xúc.

Một ý niệm tràn đầy như biển cả thăm dò vào nội tâm Robert, vô số trí nhớ giấu sâu trong nội tâm bị đọc đến, biểu lộ trên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo như thần linh của ma cà rồng có thể nói là cực kỳ phong phú.

Kinh ngạc, hiểu rõ, rung động, hiểu ra… Cuối cùng hóa thành bí hiểm.

Nửa ngày, Aro buông lỏng bàn tay phủ trên trán Robert xuống, ý bảo Caius buông hắn ra.

Đã đoán được phát sinh chuyện gì Robert mặt đầy vẻ khuất nhục, còn phẫn nộ cùng đau thương bí ngập trời khi bí mật bị phanh khui.

“Ta cảm thấy thật có lỗi vì sự thô lỗ của chúng tôi vừa rồi, nhưng xin tha thứ chúng tôi phải chứng thật nghi hoặc trong lòng.” Aro cười khom người Robert, trong giọng nói lại không chút tạ lỗi nào, ngược lại có vẻ thú vị dạt dào.

“Xin ngài tha thứ, ngài Robert – Prince.” Aro mỉm cười, đột nhiên lại xấu xa nhổ ra một câu: “Hoặc ta nên dùng cái tên khác để gọi ngài —— Robert – Volturi!”

“Phi! Ta không theo họ của ma cà rồng chết tiệt!” Robert như bị kích thích, mặt đầy phẫn hận gầm hét.

“Ông… Ông có ý gì?” Alan nghiêm túc nhìn Aro, cậu bị làm cho hồ đồ.

“Ta nói giữa chúng ta có duyên phận kỳ diệu, có lẽ còn có thể càng sâu hơn chút, xem ra xác thực như thế.” tâm tình Aro có vẻ rất tốt, điệu vịnh than hoa lệ làm Alan nhớ tới nhà Khổng Tước bạch kim kiếp trước.

“Có lẽ ngài nguyện ý rũ lòng từ bi, giải thích tất cả cho kẻ ngu dốt như tôi được không.” Alan bị lời của Aro làm có chút lo sợ bất an, trầm giọng nói.

“Xem ra cậu bé phù thủy của chúng ta cũng bị che giấu nhỉ.” Aro nhẹ nhàng liếc nhìn Robert đối diện đang trợn mắt với hắn, chậm rãi mở miệng: “Cha của cậu, ngài Robert – Prince. Cậu ta còn có một cái tên khác —— Robert – Volturi.”

“Tính huống của hắn giống như thai nhi trong bụng của cậu…” Aro nhìn thoáng qua cái bụng hơi to lên của Alan: “cậu ấy là con trai của Marcus, hậu đại mà phù thủy và  ma cà rồng cùng dựng dục!”

“… Cái gì!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận