Hám Thanh Châu mơ thấy mình đang đứng trên lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, người kia nói hắn muốn ở bên Đường Bân chỉ là si tâm vọng tưởng, còn nói Đường Bân thích Tần Nghệ, hắn bây giờ đang chia rẽ uyên ương người ta, Hám Thanh Châu định phản bác thì Như Lai Phật Tổ đột nhiên nổi giận, úp ngược lòng bàn tay giam cầm hắn dưới chân núi.
Hám Thanh Châu khó thở mở mắt ra, nhìn Đường Bân đang ngủ đè lên người hắn.
Hắn nghiêng đầu hít thở vài hơi rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
Nhưng Đường Bân vừa rời khỏi người hắn cơ hồ là lập tức mở mắt ra, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới thả lỏng cơ thể, vỗ đầu Hám Thanh Châu, nói: "Đừng sợ, ba ba bảo vệ...con."
Hám Thanh Châu: "..??" Đây là thứ tình yêu bị cấm đoàn nào đây?"
Hắn run rẩy hỏi: "Em, em là?"
Đường Bân vừa nghe hắn hỏi liền nhíu mày, tức giận ngồi dậy sau đó đánh vào đầu Hám Thanh Châu một cái: "Con cái bất hiểu, ngay cả ba ba cũng không nhận ra sao?"
Hám Thanh Châu: "...Không phải chúng ta...!kết hôn rồi sao?"
Đường Bân nghe xong lập tức như phát rồ, ôm ngực hồi lâu mới nói: "Ba ba vất vả nuôi ngươi lớn như bây giờ, con cư nhiên lại muốn thượng ba ba?"
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn tính toán trước tiên buông tha chủ đề này, kẻo Đường Bân lại nói câu gì gây sốc nữa: "Ý anh là, em...chúng ta bây giờ là loài động vật gì?"
Đường Bân lục tức trở nên tự hào, vỗ ngực tự đắc: "Ba ba con chính là vua của muôn thú - lão hổ! Mặc dù con không cường đại như ba ba, nhưng ta vẫn sẽ bảo vệ con."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình như phát hiện một điểm mù: "Vậy ba ba đang tức giận với ai?"
Đường Bân vỗ vỗ đầu cậu: "Con quên rồi sao? Con là được phụ thân nhặt được, khi đó con bị một đám người vây quanh ức hiếp, ba ba thấy vậy thì gầm một tiếng, bọn họ lập tức bị dọa sợ chạy mất tiêu."
Hám Thanh Châu trầm mặc, đột nhiên hắn nhớ lại một việc đã xảy ra lúc hai người còn nhỏ.
Hai người khi đó đang học tiểu học, Đường Bân giống như một tiểu bá vương sai sử hắn chạy đi mua đồ uống, nhưng Hám Thanh Châu vừa bước khỏi siêu thị liền bị một đám vô công rỗi nghề vây quanh, kỳ thực nói vây quanh cũng không chính xác, bởi vì đám người kia chỉ tình cờ đi ngang qua Hám Thanh Châu để vào siêu thị mua gì đó, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Hám Thanh Châu nên trêu chọc hắn.
Nhưng từ góc độ của Đường Bân, cậu cảm thấy Hám Thanh Châu đang bị ức hiếp, chân ngắn chạy tới, chỉ vào mấy người kia nói: "Đồ hèn hạ, không được bắt nạt em trai tôi!"
Bọn lưu manh sửng sốt một giây sau đó đều cười nhạo Đường Bân, nửa đùa nửa thật nói: "Nhóc con chưa mọc đủ lông đã muốn làm anh hùng trên TV sao?"
Phim võ hiệp khi đó đang rất thịnh hành, Đường Bân học theo rất giỏi, cậu một cước đá vào đùi một tên lưu manh: "Ta cho ngươi biết thế nào là sức mạnh của Đường đại hiệp!"
Ban đầu bọn lưu manh nhìn thấy nhóc con dễ thương nên cũng không để tâm, vừa cười vừa bước vào siêu thị, trong đó có một tên còn đặc biệt phối hợp theo: "Được được được, là ta sai rồi....hahahaha....cái gì...! Đường...đại hiệp? Đường đại hiếp, ngươi thật lợi hại."
Sau đó vài năm, Đường Bân gặp ai cũng thổi phồng là mình có bao nhiêu lợi hại, tay trần cũng có thể làm vài tên mạnh khỏe bỏ chạy trối chết, cứu em trai từ trong dầu sôi lửa bỏng.
Bây giờ khi nhớ lại, Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân tự xưng là cha của hắn, chỉ biết thở dài.
Đường Bân: "Ba ba đói bụng, con trai đi nấu cơm đi."
Hám Thanh Châu khó hiểu: "Không phải là ba ba nên đi làm cho con sao?:
Đường Bân tức giận, dùng chân đá vào bắp chân của hắn, nói: "Nuôi con lớn như vậy mà không nhờ nấu được bữa cơm thì nuôi để làm gì?"
Hám Thanh Châu cười, hắn chỉ hỏi theo phản xạ chứ không định để Đường Bân thật sự vào bếp.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, hiếm khi Đường Bân thực sớm như vậy nên hắn quyết định kéo cậu ra ngoài chạy một vòng.
Nói là chạy bộ cũng không đúng lắm bởi vì Hám Thanh Châu không tin Đường Bân thực sự sẽ nghiêm túc chạy bộ, nhiều lắm là chỉ năm phút đồng hồ sau sẽ bắt đầu tản bộ từ từ.
Nhưng chỉ cần Đường Bân chịu ra ngoài hít thở không khí trong lành, nắm tay nhau tản bộ cũng làm Hám Thanh Châu cảm thấy mong chờ.
Vì vậy hắn nói: "Bây giờ vẫn còn sớm nên chúng ta ra ngoài chạy bộ đi, nhân tiện ăn sáng bên ngoài luôn."
Hắn vừa nói 'sớm' đã bị Đường Bân hừ một tiếng: "Thôi được, tiện thể ba ba cho con trai xem thế nào là phong thái của một vị chúa sơn lâm."
Hám Thanh Châu mỉm cười: "Được."
Đường Bân trong lúc đi thang máy còn tranh thủ dạy bảo Hám Thanh Châu: "Con phải học hỏi ba ba nhiều hơn, để sau này cũng trở thành loài hổ vị cua của muôn thú."
Hám Thanh Châu nghe cậu ừ một tiếng.
Hám Thanh Châu vẫn đánh giá quá cao Đường Bân, bên kia chạy chưa đến một phút đã bắt đầu nhàn hạ vừa đi vừa chạy, nhưng ngại thân phận là ba ba nên không chịu thừa nhận.
Đường Bân giật giật áo hắn: "Con trai nhìn xem, những người chạy bộ buổi sáng đều sợ hãi không dám chào hỏi chúng ta, thấy chúng ta liền tránh mặt, biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là phong thái của một vị vua đấy."
Hám Thanh Châu có chút muốn cười, bọn họ mặc dù sống chung một tiểu khu, nhưng là không quen biết nhau nên không chào hỏi là tất nhiên, nhưng hắn vẫn nể mặt Đường Bân, thuận theo nói: "Đã hiểu."
Đường Bân đặc biệt tự hào, nhận tiện nói: "Con trai thật thông minh, thật giống một nửa thần thái của ta hồi đó."
Hám Thanh Châu hơi sững sờ.
Đúng lúc này, một ông già cùng một con chó đi ngang qua bọn họ, con chó đó dường như nhìn không vừa mắt Đường Bân, đi đến chỗ cậu đứng thì dừng lại, nhìn cậu sủa vài tiếng.
Đường Bân hoảng hốt một chút, ông lão cười nói: "Xem ra Tiểu Cẩn của ta rất thích cháu."
Hám Thanh Châu lễ phép nói: "Con chó này cũng thật đáng yêu."
Nhưng Đường Bân lại không nghĩ vậy, cậu cảm thấy thân phận vương giả của mình đang bị một con chó khiêu khích.
Này có thể nhẫn được sao? Đương nhiên là không được!
Vì vậy Đường Bân liền cúi xuống, gầm lên với con chó kia 'Ah woo'.
Tiếng gầm khiến hai người lập tức cảm thấy choáng váng.
Ông lão phản ứng trước, tưởng Đường Bân đang trêu chó con nên chỉ vui vẻ cười.
Nhưng ở đây một người cùng một chó không cho là vậy, người - chó đứng đối diện nhau, nhe răng nhếch miệng.
Chó con: "Gâu!"
Đường Bân: "Ah woo!"
" Gâu gâu gâu!"
"Gruuuu gruuu gruuuu gruuu!"
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn vội vàng che miệng Đường Bân lại, sau đó nói với ông lão: "Người này vừa thua trò chơi đại mạo hiểm thôi ạ."
Ông lão hiểu rõ.
Hám Thanh Châu: "Vậy chúng ta đi trước."
Ông lão vui vẻ gật đầu, dẫn con chó đi.
Nhưng Đường Bân không cam tâm, cậu còn muốn giãy khỏi gọng kiềm của Hám Thanh Châu để chạy tới phân cao thấp với con chó kia.
Hám Thanh Châu vội vàng thu tay: "Được rồi, đừng đuổi theo nữa, anh thấy con chó kia bị em dọa sợ rồi."
Đường Bân nghe xong mới vừa lòng, khịt mũi một cái: "Con trai thấy ba ba lợi hại thế nào chưa hả?"
Cùng một con chó sủa lộn trên đường, thật khủng khiếp.
Hám Thanh Châu nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên là không nói ra: "Ừm, rất lợi hại."
Đường Bân hài lòng, đưa mũi ngửi mùi hương từ những quán ăn xung quanh, nói: "Ba ba đói rồi, để ba ba cho con một cơ hội để thể hiện."
Hám Thanh Châu: "Chúng ta mới chạy được vài phút mà đã đi ăn rồi sao?"
Đường Bân liếc một cái: "Con đang vòng vo nói ba ba là thùng cơm à?"
Hám Thanh Châu thật sự không nghĩ như vậy nhưng bị cậu nhắc nhở, hắn lại đột nhiên cảm thấy người kia đúng là thùng gạo biết đi.
Chỉ nghĩ như vậy thôi chứ Hám Thanh Châu trăm triệu lần cũng không muốn nói làm Đường Bân tức giận.
Hám Thanh Châu nắm tay cậu: "Nửa tiếng nữa rồi chúng ta đi ăn."
Đường Bân khẽ nhíu mày, vặn lại hắn: "Con trai đến thời kì phản nghịch rồi sao?"
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân đau khổ tự lẩm bẩm một mình: "Con tria tới thời kì phản nghịch rồi phải làm sao đây?"
Buổi sáng có chút lạnh, không nóng như ban ngày, Hám Thanh Châu nắm tay cậu, đắc ý đáp: "Tiếp tục cưng chiều?"
Đường Bân hỏi câu kia hoàn toàn không cần Hám Thanh Châu trả lời, bởi vì giây tiếp theo cậu đã nói ra đáp án: "Đánh một trận là được."
Hám Thanh Châu cười một tiếng: "Em muốn đánh anh?"
Đường Bẩn ngẩng đầu lên, sốt sắng nhìn hắn: "Ngẫm lại ba ba còn chưa đánh con lần nào, tục ngữ nói rất đúng, tuổi thơ không bị đánh là một tuổi thơ không trọn vẹn, khi về nhà ba ba sẽ cho con một tuổi thơ trọn vẹn."
Cũng được đó, đánh người mà cũng có thể nói quang minh chính đại như thế.
Hám Thanh Châu không để tâm, nghĩ là Đường Bân đang nói đùa, vì vậy khi hai người đi ngang qua một quán ăn liền hỏi: "Muốn ăn gì?"
Nhắc đến đồ ăn Đường Bân lập tức cao hứng: "Mì khô."
"Được."
Đường Bân biết rất nhiều món ăn, ăn nhiều như vậy mà rất ít khi bị lặp lại.
Hôm nay là chủ nhật, Hám Thanh Châu không cần đến công ty nên dự định cùng Đường Bân đi xem phim, rồi đến một nơi để hẹn hò, chẳng hạn như là thủy cung.
Hắn và Đường Bân kết hôn mà không hề yêu nhau, dù trước đây đã ở bên nhau nhưng lúc đó chỉ là bạn bè đơn thuần.
Vì vậy Hám Thanh Châu muốn bù đắp những Đường Bân những điều các cặp đôi khi yêu nhau sẽ cùng thực hiện.
Theo cách này, khi Đường Bân phục hồi bệnh tình cũng sẽ nhớ lại mấy chuyện lãng mạn bây giờ.
Hắn phải cố gắng nắm bắt cơ hội hiện tại để làm Đường Bân thích hắn.
Bảng trắng------
Hám Thanh Châu: Đúng vậy, tôi muốn hẹn hò với Đường Bân..