Mộ Thiếu Cưng Chiều Vợ Yêu


" Mộ Tư Thần, anh có cảm thấy Lục Mộng Kỳ rất xinh đẹp, rất đáng yêu, khiến người khác muốn tiến gần để cưng chiều không? " Lục Kiều Kiều nằm bò trên giường, đôi chân thon dài đung đưa, thuận tiện lại nhón thêm một miếng bánh bỏ vào miệng.
" Tôi còn không nhìn ra dã tâm của cô ta? " Mộ Tư Thần tập trung vào chiếc máy tính trên bàn nhưng cũng không quên trả lời cô.
" Quả nhiên là người thông minh nên sớm nhìn ra nhỉ, haizz nếu tôi có tài quan sát như anh thì đã không bị lừa suốt nhiều năm qua rồi! "
" Em không ngốc.

" lời nói kiên định nhưng có vẻ nói sai thời điểm rồi.

Mộ Tư Thần không những có cái đầu lạnh mà trái tim cũng lạnh.

Đây thì được gọi là lời động viên gì chứ, đến Lục Kiều Kiều cô còn phải nói giảm nói tránh đi cái từ đó rồi, vậy mà anh lại an ủi cái kiểu đó.
Lục Kiều Kiều xoay lưng về phía anh, buồn bực mở miệng: " Vâng, vâng, cảm ơn lời động viên của anh Mộ! "
Các khớp ngón tay Mộ Tư Thần khựng lại, xoay cái đầu như khúc gỗ về phía cô, khó hiểu nhìn người phụ nữ đến cả mặt mình cũng không thèm nhìn nữa.

Mộ Tư Thần như rơi vào trầm tư, không biết mình đã nói gì sai mà cô lại tự dưng giận dỗi như thế, anh đây là đang an ủi cô mà.

Vẻ mặt Mộ Tư Thần căng thẳng, lại trông hệt như máy móc được lập trình sẵn: " Em giận tôi à? "
" Đâu có a, anh an ủi tôi thì tôi phải vui chứ! " Lục Kiều Kiều dù trả lời lại nhưng tâm cô vẫn hướng vào bức tường.
Mộ Tư Thần vẫn ngờ vực hỏi lại: " Em thật sự không giận? "
" Anh Mộ, tôi đã khỏi và xuất viện từ lâu rồi, chắc anh không cần phải làm việc ở đây canh chừng tôi nữa đâu! "
Quả nhiên là giận rồi.

Gọi anh Mộ, còn đuổi khéo anh đi như vậy.

Mặt Mộ Tư Thần không biểu cảm nhưng trong lòng hoang mang đến cùng cực rồi, anh chưa từng biết cách an ủi người khác, cũng không biết làm sao để dỗ dành người đang giận dỗi nữa.

Mộ Tư Thần gập máy tính lại, đi đến bên giường, nơi Lục Kiều Kiều đang nằm.
" Nếu tôi nói gì sai thì tôi xin lỗi, đừng ngó lơ tôi! " Mộ Tư Thần hôn nhẹ lên mái tóc bóng mượt của cô.
Đối diện với anh vẫn là tấm lưng lạnh lẽo của Lục Kiều Kiều, nhưng thực sự khi biết Mộ Tư Thần hôn lên tóc mình, Lục Kiều Kiều rùng mình da thịt, gương mặt đỏ lựng, đầu xì khói bốc hơi lên nóng ran.
" Kiều Kiều? " thanh âm của anh trầm bổng gọi tên cô, ngược lại nghe rất hay, chỉ chút giọng nói này đã thâm nhập sâu hẳn vào tâm trí Lục Kiều Kiều.

Lại gọi tên cô lần nữa: " Kiều Kiều.

"
Lục Kiều Kiều mím môi ngồi bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để lấy hai tay bịt miệng anh lại, thế nhưng lại bị anh phản ngược lại, Mộ Tư Thần hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, ánh mắt cuối cùng cũng thay đổi, mang theo một chút cảm xúc hối lỗi mà nhìn vào thẳng mắt cô: " Kiều Kiều, xin lỗi! "
" Được rồi, được rồi, em tha thứ, anh đừng nói nữa.

" Lục Kiều Kiều xấu hổ lảng tránh đi ánh mắt của anh.
" Em không nhìn thẳng vào mắt anh, tức là còn giận phải không? "
" Tôi không có, anh đừng nói nữa.

"
" Em không thoải mái sao? "
" Không phải, trời ơi, làm ơn đừng dùng giọng điệu ấy, cũng đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt nóng bỏng ấy nữa.

"
" Đó làm em khó chịu sao, anh thật lòng xin lỗi em mà.

"
" Không phải đâu, xấu hổ, đúng rồi tôi đang rất ngại, nếu anh nói thêm thì cũng không có chỗ nào cho tôi cắm mặt xuống đâu! "
" Vậy em còn giận anh không? "
" Không, tôi không giận mà cũng không giận nữa, anh ngừng lại đi.

"
Mộ Tư Thần ngồi lùi lại, không nói gì, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
" Mà nè, anh học đâu ra cách dỗ dành kiểu vậy? " Lục Kiều Kiều thật muốn biết, rốt cuộc là tên nào đã dạy cho tảng băng lớn cách dỗ dành người khác kiểu vậy chứ, muốn làm con gái người  ta ngại đến không có cái lỗ để chui sao?
" Trên tí vi.

" Mộ Tư Thần trả lời tỉnh bơ.
Trời ạ, bộ gần đây mấy vị tổng tài băng lãnh này có xu hướng xem phim ngôn tình giống các chị em phụ nữ rồi sao.

Nhưng nghe đã thấy vô lý rồi, làm sao cái người này lại...? Thật chẳng hợp chút nào.

Lục Kiều Kiều nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, cô lắc đầu phủ định, chuyện này còn đáng sợ hơn cả cái vẻ mặt tức giận khi ghen tức với cô của Lục Mộng Kỳ nữa luôn ấy.
Lục Kiều Kiều nghiêm túc lại, vỗ vai anh: " Tôi khuyên anh thật lòng này, đừng xem mấy bộ phim đó, nó không hợp với anh đâu! "
"  Nhưng anh lần đầu yêu đương, không có kinh nghiệm! "
" Anh cứ cư xử như bình thường là một tảng băng lớn, như vậy là tuyệt vời nhất! "
" Thật sao? "
Lục Kiều Kiều bật cười, không nghĩ tới Mộ Tư Thần còn có bộ mặt " ngây ngô " như này, đáng yêu chết mất.

Mà khoan, đáng yêu cái gì cơ? Cô đây là đang suy nghĩ cái vớ vẩn gì vậy, sao tự dưng thấy Mộ Tư Thần đáng yêu, Lục Kiều Kiều cảm thấy bản thân đúng là điên thật rồi.
Nhưng Mộ Tư Thần vừa nói gì ấy nhỉ? Lần đầu yêu đương? Ý anh là sao, định trêu ghẹo Lục Kiều Kiều coi nữa chứ gì, cô đã miễn dịch với câu nói này của anh rồi đấy nhé, đừng hòng trêu cô.
Lục Kiều Kiều cố nhịn cười: " Khụ, nếu anh nghiêm túc muốn học thì tôi có thể dạy! "
" Được.

Em dạy anh! "
" Anh nghiêm túc đấy à? "
Mộ Tư Thần vẻ mặt kiên định nhìn cô.
Mộ Tư Thần vậy mà thật sự nghiêm túc, Lục Kiều Kiều ơi là Lục Kiều Kiều, mày lại tự đào hói chôn mày rồi, có chết không cơ chứ.

Cũng chưa từng yêu ai, lấy đâu ra kinh nghiệm mà dạy người khác đây, đối phương lại còn Mộ Tư Thần tàn khốc, khó gần nữa chứ.

Chắc phải trích xuất hết tất cả tinh hoa phú quý từ mấy bộ phim tình cảm mà cô xem qua quá.
- ---------------
Chút thính nhẹ nhàng cho đêm khuya.

Cũng gọi là bình yên trước giông bão..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui