Bác sĩ Lâm thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Nhưng mà, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có người đến người đi vội vã.
Rất xa, dường như có bóng dáng một người đàn ông đang đỡ một người phụ nữ, lại dường như, là người phụ nữ kia chủ động dùng hai tay ôm cánh tay của người đàn ông, đầu thân mật rúc vào ngực của người đàn ông đó.
Người phụ nữ cả người mặc quần áo bệnh nhân một màu, tóc dài bồng bềnh, gầy yếu như một cây cỏ, như thể gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.
Sau đó, người đàn ông cởi áo khoác trùm lên người người phụ nữ kia, thay cô ta che chắn lại, nói mấy câu, người phụ nữ kia càng ôm anh chặt hơn, không biết nói gì, người phụ nữ kia nghe xong liền nở nụ cười.
Cuối cùng, người đàn ồn một tay ôm vai cô ta, bóng dáng hai người yên lặng giữa dòng người tấp nập, chậm rãi đi xa.
Hàm Hinh mấp máy môi, ánh mắt hoảng hốt có chút mơ hồ, cô cảm thấy lúc nãy còn chưa nhìn rõ, nên muốn đi đến nhìn cho kỹ càng.
“Hàm Hinh, rốt cuộc cô đang nhìn ai vậy?”
Lời nói của bác sĩ Lâm đã kéo suy nghĩ của Hàm Hinh trở về, lập tức cười nói: “À, là một người bạn của tôi, anh ấy nói bạn anh ấy bị bệnh, đang ở bệnh viện, không biết có phải là anh ấy hay không.
”
“À, là vậy sao?” Bác sĩ Lâm mơ hồ nửa hiểu nửa không: “Được rồi, vậy tôi cũng không tán dóc với cô nữa, còn có mấy ca phẫu thuật, cô đi thăm ba cô đi nhé.
”
“Được, bác sĩ Lâm cứ làm việc đi ạ.
”
Mỉm cười nhìn bác sĩ Lâm rời đi, Hàm Hinh quay đầu nhìn thoáng qua hướng kia!
Chỗ đó, người đã đi mất.
Sau khi quay lại phòng bệnh, cô lấy một thau nước ấm, lau mặt cho người trên giường.
Bình thường đều có nhân viên y tá, cũng không cần cô phải tự làm, chỉ là hôm nay, cô muốn giúp ông lau mặt cho tốt.
Trên giường bệnh, người đang nhắm mắt bình thản ôn hòa, không khác gì người đã chết, may mắn là, điểm khác biệt duy nhất, chính là tim còn đập.
Cô cẩn thận nhìn, người này, ngủ một năm rồi, tóc cũng đã bạc.
Cầm khăn mặt, dịu dàng lau lên mặt.
Ngực bỗng đau nhói.
“Ba, con lập gia đình rồi.
”
Giọng nói dần trở nên nghẹn ngào, cảm giác áp lực từ trong lòng khó có thể che giấu, cảm giác bất lực tột cùng.
“Nhà họ Mộ, ba biết không? Trước đây ba luôn muốn con gả cho người có tiền, nói sau này sẽ tốt hơn.
Lúc ấy, nhà chúng ta giàu có như vậy, con cảm thấy không cần phải tìm kẻ có tiền, chỉ tìm người con yêu là được rồi.
À, vẫn là ba nói đúng, thời khắc quyết định, vẫn là người có tiền mới cứu được ba, cũng cứu được con.
Ba, con lập gia đình rồi, ba có nghe thấy không?”
!
Thì thầm nói chuyện với người đang nhắm mắt suốt nửa tiếng, Hàm Hinh bưng thau nước đi, mắt đỏ ửng.
Sau đó, liền rời đi.
Gió lạnh thổi vào đầu cô, đứng ở cửa lớn, đầu óc tỉnh táo hơn một nửa.
Cô nhớ sáng nay đã đồng ý với ông cụ, phải xin nghỉ làm những công việc kia.
Gọi một chiếc tắc-xi, Hàm Hinh rời khỏi bệnh viện.
Như đã sớm biết trước, lúc ở quán rượu, quá trình rời đi vô cùng nhẹ nhàng.
Giống như biết trước là cô muốn đi, ngay cả đồ đạc cũng dọn sẵn cho cô
Chỉ là lúc đến quán bar!
Bước vào “Mị”, những ánh mắt của đám đàn ông kia, lập tức như lang như hổ mà rơi vào người cô.
.