Người đàn ông trong xe cuối cùng cũng bước ra.
Tay nắm tay, hai người bổ sung cho nhau lại càng tăng thêm sự hoàn hảo.
Mặc dù quần áo lộn xộn, đầu tóc son môi, cũng âm thầm có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng, ngăn không được mặt anh tuấn và xinh đẹp.
"Hôn đủ rồi hả?"
Lục Thiên Sơn nhìn hai người trước mắt kề vai sát cánh, lạnh lùng cười khẩy, xoang mũi hừ ra khí lạnh.
Thối tha mà khoe khoang cái gì, quen một cô bạn gái giống như việc mẹ anh ta trúng thưởng 1500 tỷ vậy, đến mức đó sao?
Nhìn trúng một cô gái thậm chí còn chưa trưởng thành, đó là một mất mát mà chỉ có người đàn ông Diệp Thiếu này mới thích!
Đường Tiểu Nhu vừa nghe lời này, lập tức vô cùng xấu hổ, dùng sức trốn vào trong ngực người đàn ông, trên mặt đã sớm nở rộ hai đám mây nhỏ màu hồng.
Diệp Thiếu vừa nghe, lúc này liếc xéo anh một cái, đôi môi cợt nhả màu đỏ thắm, mặt tuấn mỹ ra vẽ nghiền ngẫm: "Cũng phải, cậu vốn không biết mùi vị phụ nữ, làm sao biết vừa mới rồi tôi sảng khoái như thế nào."
Lời nói của Diệp Thiếu có thể sặc chết người, bị nhục, vĩnh viễn là Lục Thiên Sơn.
Cập nhật sớm nhất tại.
"Tôi nói con mẹ nó cậu có thể đừng mở miệng cứ một tiếng là người phụ nữ, J.
B nguyền rủa các người ngày mai chia tay!"
Diệp Thiếu ôm người trong vòng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của cô, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào này, làm anh hôn thế nào cũng ngại không đủ.
Trước kia, vì sao lại không chú ý tới cô chứ?
Đường Tiểu Nhu yêu đương, đối tượng chính là Diệp Thiếu, hai người nghe nói là ở "Mị" khi cô đưa rượu, giữa chừng muốn đi vệ sinh, không kịp buông ly rượu trong tay, liền đâm đầu vào Diệp Thiếu, đến lúc này, vừa gặp đã yêu.
Hai người đều vừa ý đối phương đến kỳ lạ, bây giờ đang bị sa vào tình yêu cuồng nhiệt.
"Vì sao Lục Thiên Sơn nói chuyện không chừng mực như vậy, con gái nhà người ta cũng biết xấu hổ."
Đường Tiểu Nhu rúc vào trên người Diệp Thiếu, trên mặt ửng hồng, cười che giấu mối tình đầu của thiếu nữ, vừa thẹn vừa buồn bực, vừa tức vừa sốt ruột.
"Vậy từ nay về sau em còn phải tập cho quen, bệnh tâm thần này là vậy đấy."
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô, dưới bóng đêm, con ngươi ánh vàng trong khóe mắt, phát ra tia sáng lóng lánh.
Lúc này Mộ Dịch Kỳ đến gần, Diệp Thiếu giới thiệu Đường Tiểu Nhu với anh.
Đường Tiểu Nhu biết rõ Mộ Dịch Kỳ, nhất là từ trong miệng Hàm Hinh nghe qua tên của anh, không nhanh không chậm lên tiếng chào hỏi.
"Chào cô."
"Chào ngài, ngài Mặc, một mình sao?"
Đường Tiểu Nhu vừa hỏi, trong lòng đã sớm hiếu kỳ, lúc cô đi vào liền cho rằng sẽ trông thấy Hàm Hinh, không ngờ, Mộ Dịch Kỳ này lại không dẫn người ta đến.
Diệp Thiếu đã đưa cô đến đây, làm bạn gái dự tiệc, Hàm Hinh không phải là nên xuất hiện ở bên cạnh anh ta sao?
Giây lát sau, không đợi Mộ Dịch Kỳ mở miệng, giọng Lục Thiên Sơn u oán bất đắc dĩ truyền đến: "Còn có một người khác, bây giờ các người có đôi có cặp, tôi thấy thật khó xử."
"Là sao?" Tiểu Nhu vừa nghe, ngạc nhiên ra mặt.
Xách váy định đi tới chỗ Lục Thiên Sơn hỏi về ‘một người khác kia’.
"Không cho phép đi, ở đây với anh." Diệp Thiếu không vui nói.
"Ồ, tất cả mọi người đều quen biết, không thành vấn đề..."
Đường Tiểu Nhu khuyên can mãi, xin Diệp Thiếu cho mình một chút không gian riêng.
Từ khi yêu đến nay, cô phát hiện người đàn ông này có tính cố chấp, không cho cô ở một mình, không cho cô nói chuyện với người đàn ông khác, chỉ có thể ở bên anh mỗi ngày, đi cùng anh, thậm chí đôi khi đi nhà vệ sinh, anh cũng muốn cùng đi.
Ăn ngủ và chơi Đậu Đậu*, dù sao, cuộc sống bây giờ của cô, ở đâu cũng đều có sự hiện hữu của anh.
Ăn ngủ và chơi Đậu Đậu*: tên một bộ phim hoạt hình.
Nói cho dễ nghe, là anh sủng cô lên tận trời, nói khó nghe là, giống như sợ cô chạy mất.
Đối với những chuyện khác, khi cách khỏi anh mười mét, lập tức có thể thấy ngay vệ sĩ đang tới.
Cô dứt khoát cho rằng ham muốn khống chế của anh quá mạnh mẽ.
"Không được, anh sẽ đi cùng em."
Diệp Thiếu nắm lấy tay Tiểu Nhu thật chặt, mười ngón đan xen, khóa chặt nó trong lòng.
Nói hồi lâu cũng nói không thấu, cuối cùng, Đường Tiểu Nhu cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Được rồi được rồi, vậy chúng ta, hãy đi gặp cô ấy, vừa vặn, để tôi giới thiệu với cậu, tất cả mọi người đều là bạn."
Mộ Dịch Kỳ có thể dẫn ai tới, không phải là Hàm Hinh sao?
Đường Tiểu Nhu cảm thấy, bây giờ, có cần thiết giới thiệu cho Hàm Hinh bạn trai cô một chút.
"Em có biết cô ấy sao?"
Diệp Thiếu có vẻ như ngoài ý muốn, đối với lời của Đường Tiểu Nhu, hơi nhíu mày nghi hoặc.
Vòng tay ôm cô gái trên tay, một khắc không rời.
Tiểu Nhu bật cười, đập cho anh một cái: "Đương nhiên, chúng em làm bạn từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không quen biết chứ?"
Diệp Thiếu không rõ, chỉ đưa Đường Tiểu Nhu đi gặp một người khác.
"Thiếu?"
Sau lưng, vang lên một giọng nói quen thuộc mà lại dịu dàng.
Diệp Thiếu và Đường Tiểu Nhu đồng thời xoay người, nhìn rõ ràng, hóa ra là cô ta xuất hiện ở đây.
Còn chưa đi được mấy bước, đã thấy người cần gặp.
Khổng Ý Yên cười lên tiếng chào hỏi Diệp Thiếu, ánh mắt hờ hững quét Đường Tiểu Nhu một lần, cũng nở một nụ cười dịu dàng.
"Nghe nói, hai người quen nhau hả?"
Diệp Thiếu hỏi lại Khổng Ý Yên, hoài nghi nhìn Đường Tiểu Nhu, lại phát hiện mặt mũi Đường Tiểu Nhu trắng bệch!
Cô tuyệt đối không nghĩ tới, người phụ nữ Mộ Dịch Kỳ mang đến, không phải Hàm Hinh, mà là người phụ nữ khác!
Cô làm sao có thể quen cô ta, cô cho rằng người kia là Hàm Hinh mới đúng!
Âm thầm nhéo Diệp Thiếu, ngũ quan Đường Tiểu Nhu cứng ngắc, cười không nổi, chỉ nhìn Khổng Ý Yên, đôi mắt hoàn toàn ngưng đọng.
"Có chuyện gì vậy? Không quen à?"
Diệp Thiếu cười khẽ một tiếng, có lẽ đã hiểu, ánh mắt nhu hòa đắm chìm vào biểu cảm trống rỗng của cô, xoa xoa khuôn mặt trẻ con dễ thương.
"Em không biết cô ta." Đường Tiểu Nhu nói thẳng, ánh mắt sâu kín liếc Khổng Ý Yên, đáy mắt hiện lên sự khinh miệt rõ ràng.
Tại sao người phụ nữ này đi cùng một người đàn ông đã có vợ? Còn nữa, Mộ Dịch Kỳ không phải đã kết hôn rồi sao? Còn dẫn theo người phụ nữ khác xuất hiện ở dạ tiệc này, bọn họ coi Hàm Hinh là gì chứ?
Rất nhanh có thể thấy ánh mắt thù địch của cô, Khổng Ý Yên cũng thế.
Đường Tiểu Nhu từ kinh ngạc khiếp sợ, cùng với ánh mắt hoài nghi khinh thường, đều thấy ở đáy mắt cô, nhưng trên mặt, rất bình tĩnh cười nhạt.
Giống như, ánh mắt ghét bỏ và miệt thị kia, không hề tồn tại.
"Đây là bạn gái của anh hả?"
Cô ta mỉm cười nhìn Diệp Thiếu, tay đồng thời đưa tới một ly rượu, hai người cụng ly.
Trên mặt ưu nhã hào phóng, hết thảy, đều thong dong tự nhiên.
Diệp Thiếu không có phủ nhận, gật đầu cười, khóe miệng luôn nở một nụ cười tự mãn.
Ngón tay, đang âm thầm nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của Đường Tiểu Nhu, liên tục đụng vào.
Giây lát sau, Khổng Ý Yên dùng một loại giọng điệu trêu chọc, nói đùa: "Xem ra khẩu vị của anh, vẫn giống như trước đây." Diệp Thiếu ngước mắt, ánh lên tia âm trầm, đôi môi đỏ thẫm của anh ta nhếch lên: "Cũng không ngăn được Cô Khổng trước sau như một?".