Hàng mi mềm mại khẽ run rẩy, những ngón tay lạnh lẽo khẽ dụi hàng lông mi dài mềm mại như chiếc quạt, Hàm Hinh từ từ mở mắt ra.
Khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng quen thuộc đang ở trước mắt cô được phóng to đến cực độ, khiến trái tim cô run rẩy mạnh mẽ sau khi mở to mắt nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
"Sao cậu lại có thể ở đây?"
Cô trừng lớn mắt, vô cùng thận trọng nhìn xung quanh, lúc đó, thời gian như dừng lại trong căn phòng này…
"Có thích không? Tôi đặc biệt dựa theo cách sắp xếp trước đây bố trí đó, đến cả những thứ này tôi cũng đã thay em tìm về rồi."
Anh ta chỉ những con búp bê chất đống trên tấm thảm dưới đất đã có tuổi đời ba đến năm năm, từ lâu đã không còn được tái bản trên thị trường.
Hàm Hinh hoài nghi nhìn anh ta, rồi lại nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, ngón tay túm chặt mép chăn.
Lộ Thần Tường thấy cô từ đầu đến cuối không thể giao tiếp bình thường với chính mình thì dứt khoát từ bỏ.
Đọc truyện tại đây.
Đầu lưỡi không thoải mái đảo trong quai hàm, ánh mắt không kiên nhẫn, hai chân bướng bỉnh quỳ trên giường, hai tay chống hai bên người cô, cố ý ép người tới dựa sát vào cô!
Cô gái cuộn tròn về phía sau, bên tai truyền đến giọng nói của anh ta: "Em sợ tôi ăn em phải không, hay là sợ tôi sẽ đánh gãy chân em? Hả?"
Hàm Hinh nhớ ra rằng đã gặp anh ta ở quán mì, sau đó bị anh ta đưa đến đây.
"Tôi đều sợ, không được hay sao?"
Anh ta đột nhiên tiến về phía trước một khoảng khiến mùi thơm tinh khiết và tươi mát trên cơ thể anh ta bất ngờ tràn vào mũi cô, nụ cười ở khóe miệng cực kỳ xấu xa: "Đúng vậy, không có ai ở đây, nếu bây giờ tôi muốn...!em cũng không thể chống lại."
Vừa nói anh ta vừa cởi cà vạt và cúc cổ áo.
Làn da trắng mịn của anh ta so với phụ nữ còn muốn tốt hơn ba phần, cơ ngực rắn chắc lờ mờ hiện ra.
Hàm Hinh bị dọa đến liên tục nghẹn ngào, thậm chí còn vồ lấy chăn để che cơ thể lại, quấn bản thân kín mít gió không lọt qua như một quả bóng, giọng nói bị bóp nghẹt phát ra từ một khuôn mặt ló từ trong ra.
Đúng vậy, anh ta không làm gì cả, không dám làm gì cả, chuyện này lại càng chưa từng làm bao giờ!
Lộ Thần Tường nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn như trò hề của cô thì vô cùng ghét bỏ, khóe miệng co giật, túm lấy cái cả cái chăn quăng xuống đất.
"Lộ Thần Tường, cậu muốn làm gì thế! Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà làm điều xằng bậy!"
Không có chăn che chắn, cô cảm thấy mình sẽ đánh mất bản thân ngay lập tức, trái tim của Hàm Hinh như sắp nhảy ra ngoài.
"Có đói không?"
Hàm Hinh sững người.
"Nói đi, em có đói không?" Lộ Thần Tường trừng mắt nhìn cô.
"Không đói, tôi không đói chút nào."
Òng ọc, không biết âm thanh từ bụng của ai truyền tới.
"Đợi đã, cậu dám cử động là tôi sẽ cào cậu đó."
Sau hơn mười phút, một bát mì được đưa lên.
Hai quả trứng, bốn lát cà chua, sáu cây nấm hương cắt nhỏ, tám loại rau xanh và một bát súp đặc tỏa hương thơm thoang thoảng khắp phòng.
"Lập tức ăn đi, cho em mười phút."
Hàm Hinh mím môi, hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng vẫn nhận lấy.
Không cần đến mười phút, gần như chỉ chưa đến năm phút.
Anh ta thật không ngờ cô có thể ăn nhanh như thế.
"Còn đói không?"
"Không đói, tôi không đói nữa."
Hàm Hinh cảm thấy no rồi, mì trong bát rất nhiều, gia vị cũng đầy đủ, coi như là đủ no.
"Ừ."
Anh ta vậy mà cũng không nói gì.
Ngồi xuống, hai người đối mặt nhìn nhau
"Lộ Thần Tường…"
"Tôi hỏi em…"
Đang yên lặng thì âm thanh đột nhiên vang lên cùng lúc, vô thức rơi vào trong bầu không khí lúng túng.
"Tôi biết em muốn nói gì, nhưng trước tiên cứ nghe tôi nói hết đã, rồi tôi tự nhiên sẽ nói cho em câu trả lời.
Lộ Thần Tường giành nói trước, nhưng ý tứ gì là dễ hiểu nhất.
Hàm Hinh rất thất vọng, cô đã biết có những chuyện chung quy không có cách nào có thể thay đổi được.
"Vì sao em lại chọn thành phố H, vì sao lại quen biết anh ta!"
Hai câu hỏi vì sao khiến Hàm Hinh bất động.
"Đầu tiên, đó là chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu, vì sao tôi chọn thành phố H đều là tự do của tôi, thứ hai, tôi đã gả cho Mộ Dịch Kỳ rồi, bất kể cậu có tin hay không thì đó cũng là chuyện của tôi, tôi không cần phải nói rõ với cậu."
Ánh mắt Lộ Thần Tường rất khó coi, tràn ngập dấu hiệu sắp nổi điên.
"Mộ Dịch Kỳ nhất định đã biết tôi ở chỗ cậu, anh ấy sẽ nhanh chóng đến đây, tôi còn phải quay về."
Nhẹ nhàng nói với anh ta rằng bắt cô là vô ích!
"Vậy thì thế nào? Một mình anh ta đến đây mà muốn hai người cùng đi sao? Ai đồng ý với anh ta vậy?"
Hàm Hinh nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, trái tim hơi lơ lửng, thông thường những thứ mà anh ta không coi ra gì trong mắt đều dùng ánh mắt này để thể hiện, điều này cho thấy anh ta thực sự không quan tâm.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa liên tục ở ngoài vang lên vừa hay khiến Hàm Hinh với trái tim đang đập thình thịch có thời gian thở phào.
Là một người giúp việc, "Cậu Lộ, có người đến tìm, nói là tìm… cô Hàm."
"Tìm tôi?"
Trong mắt Hàm Hinh tràn đầy hi vọng.
"Cút ra ngoài!"
Lộ Thần Tường mắng, không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, không thể nhịn được nữa.
Cứ nghĩ đến so với người khác cô miễn cưỡng ở bên cạnh anh như thế nào thì sự ghen tuông vô hạn lại tràn ngập trong lòng.
Anh nắm lấy cằm cô, nhíu mày cười lạnh lùng, "Nếu em còn để tôi nhìn thấy ánh mắt như thế này lần nữa, em có tin tôi bây giờ sẽ khiến em không cười nổi hay không."
Hàm Hinh: "…"
Lộ Thần Tường khóa cửa phòng lại, chìa khóa ở trên người anh ta.
Không có sự cho phép của anh ta, đừng ai nghĩ đến chuyện mở cửa.
Ở tầng dưới, người đàn ông vừa đến đang uống trà do người giúp việc đưa lên, không nhanh cũng không chậm, nhìn người đàn ông đang mặc một bộ quần áo ở nhà đi xuống cầu thang, ánh mắt xoáy sâu vào anh ta một lúc.
Lộ Thần Tường là người mở miệng trước.
"Tìm người sao?"
Anh ta vốn dĩ không hề kiêng kị, thẳng thắn nói không hề che giấu.
Hàm Hinh nói anh ta không để ý, quả nhiên chính là không để ý như thế này.
Lời vừa nói ra, người đang ngồi trên ghế sô pha hơi sững sờ, Mộ Dịch Kỳ khẽ mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng thật căng.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy anh ta đang khiêu khích.
Anh mắt dõi theo, đặt cốc xuống.
Nếu đã đi thẳng vào vấn đề như thế thì anh cần gì phải khách sáo?
Há chẳng phải là đã có lỗi với biểu hiện thẳng thắn của anh ta hay sao?
"Đúng, một người phụ nữ đã kết hôn qua đêm ở ngoài thật không an toàn."
"Anh không phải là hỏi tôi là ai của cô ấy hay sao? Vậy tôi nói cho anh biết, hiện tại, tôi là người nhà còn sống duy nhất của cô ấy có thể mở miệng nói chuyện."
Nếu những từ không ra làm sao này mà bị mấy thế hệ cha chú bảo thủ quy tắc cũ nghe thấy thì nhất định sẽ bị mắng đến chết, nhưng hiện tại xem ra trong đó trộn lẫn cả sự chế giễu và khinh miệt.
Những câu chữ không hay tràn đầy sự khoe khoang của anh ta.
Anh ta chính là cố ý!
Mộ Dịch Kỳ nghe vậy thì nheo mắt, nhíu đôi lông mày đen sắc sảo, bình tĩnh, sóng ngầm dâng lên.
Anh ta tiếp tục mở miệng nói: "Cũng đúng, còn có một người không thể mở miệng nữa."
"Bớt nói những lời vô ích đi, đừng có lôi vấn đề khác ra, tôi sẽ không giao người cho anh."
Lộ Thần Tường lộ ra vẻ cứng rắn nói, giọng điệu như muốn nói cấm được chen vào, mở miệng nói toạc ra
Trong lời nói tràn đầy khí thế áp đảo.
Mộ Dịch Kỳ không biểu hiện ra biểu cảm gì, anh im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối.
Lát sau, giọng điệu không nhanh không chậm trả lời: "Tôi không cần anh phải đưa cô ấy cho tôi, cô ấy vốn dĩ là của tôi."
Vợ hợp pháp, chồng hợp pháp, chính là hợp pháp theo quy định của pháp luật..