Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!


Mộ Kình Triệt được Mộ Thúc đỡ cũng không phản kháng hành động này, người đàn ông ngồi xuống ghế, động tác ưu nhã mang đầy sự kiêu ngạo.
Mộ Thúc càng nhìn Mộ Kình Triệt, lòng càng sinh ghen ghét, với hắn, ông ta như thể có hàng ngàn ngọn lửa căm thù đến tột cùng, bởi căn bản chỉ là một đứa con hoang, hiện tại dù đã bị mù vẫn được trao trọng trách dẫn dắt gia tộc.
Trước đây quyền hành cũng gần tới tay ông ta, kết quả năm đó Mộ Kình Triệt được lòng lão gia Mộ, hơn thế còn thể hiện năng lực điều hành khi vẫn còn trẻ, kết quả những thứ sắp đạt được lần nữa đổ sông đổ bể.
Mộ Kình Triệt vừa ngồi xuống, Đình Khiêm lập tức rót trà.

Cẩn thận đặt vào lòng bàn tay người đàn ông.
Ly trà nóng, làn khói vương vất.

Mộ Kình Triệt khẽ cầm lấy, nhẹ xoa miệng thành ly, nhàn nhã nhấp một ngụm.
Mộ Thúc nhìn người đàn ông, lòng càng sinh hận.
"Cậu Triệt, họp mặt gia tộc nhưng cậu lại hay lấy cớ từ chối.

Việc đó thật không hay chút nào."
Vài người Mộ gia yếu thế, tuy chống đối Mộ Kình Triệt nhưng vẫn không có lá gan đứng lên làm phản.


Duy chỉ có
Mộ Thúc nuôi lòng căm thù đã lâu, lập tức đứng lên tiến về phía lão gia Mộ.
Mộ Thúc đứng thẳng tắp, chấp tay trước mặt lão gia Mộ theo quy củ, khẽ cúi thấp người, ánh mắt khinh miệt nhìn qua Mộ Kinh Triệt.
"Cha xem, cậu Triệt hiện tại đôi mắt ảnh hưởng đến ngay cả ly trà không rót được vẫn phải nhờ kẻ hầu.

Thử hỏi, cha và mọi người chắc chắn vẫn muốn để một kẻ không nhìn thấy gì làm chủ nhân của gia tộc? Mộ gia sẽ đi về đâu dưới sự dẫn dắt của một kẻ mù như thế?"
Mộ Kình Triệt không đoái hoài, nhàn nhã nhấp ngụm trà như xem trò vui, ngay cả lão gia Mộ cũng thế.
Việc này, thật sự đã quá quen mắt.

Chẳng qua hiện tại Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng đôi mắt, lý lẽ cũng sẽ thay đổi.
Mộ Thúc thấy không có động tĩnh, lần nữa nghiêm nghị lên tiếng.

Lần này không nhận sự đồng tình của lão gia
Mộ, lập tức đẩy ánh nhìn sang những người còn lại.
"Quyền lực vốn không phải thứ dễ kiểm soát và dẫn dắt.

Gia tộc này muốn tồn tại đều nhờ công sức mọi người, sao có thể tiếp tục để sự mù lòa dẫn đầu? Mộ gia, vẫn là nên đổi ngôi!"
Vừa dứt câu cuối, lão gia Mộ vốn im lặng cũng không hài lòng, đặt ly trà lên bàn vang lên thanh âm mạnh, nước trà sóng sánh rơi.
"Hồ đồ, Kình Triệt không quản, để rơi vào kẻ phản chủ cắn người như mấy cậu hay sao?"
Mộ Thúc nghe lão gia Mộ chỉ trích, nét mặt ông ta sa sầm xuống.
Lão gia Mộ thật sự không ngờ, ông có thể nuôi ra những đứa con chỉ thấy tiền và lợi ích trước mặt như thế này.
Quản gia thân cận bên cạnh hiểu tính khí, lập tức khẽ vuốt tấm lưng của lão gia Mộ, nhằm giữ bình tĩnh.
Mộ Kình Triệt nhấp xong ly trà, vẫn một động thái im lặng.

Nhưng khóe môi, từ lâu đã nhếch lên.
Người đàn ông ngả lưng ra sau, trên tay một điếu thuốc thượng hạng vừa lấy ra trong túi, Đình Khiêm liền châm lửa, làn khói vương vất hiện lên xung quanh.

"Mộ gia hoạt động rất tốt, nếu đưa cho cậu hai, khác nào lần nữa bị suy tàn? Hay là cậu, tính đem gia sản Mộ gia, để đổi lấy toàn bộ kho thuốc lậu vừa mới nhập về?"
Nghe đến đây, Mộ Thúc vì ngạc nhiên trở nên bối rối.

Việc này ông ta hành xử trong tối, không lý nào Mộ Kình Triệt lại biết.
Trước đây quy trình kinh doanh của Mộ Thúc vẫn luôn ổn định, nghĩ đến việc có gia sản Mộ gia chống lưng bởi là con trai cả, ông ta thật sự ra tay không tiếc gì.

Nhưng từ lúc Mộ Kình Triệt lên, bất cứ kế hoạch nào thu về cũng đều là doanh thu đạt số âm.

Bất quá, mới nghĩ đến việc trở tay trong tối kiếm phí lời.
Mộ Kình Triệt gạt tàn thuốc.

Người đàn ông vẫn ung dung thư thái như với bản tính kiêu ngạo, không đặt bất kỳ ai vào mắt, hắn nhàn nhã nói.
"Cậu hai, cậu chăm lo cho sức khỏe của tôi, lo lắng cho đôi mắt này không thể điều hành được Mộ gia, tâm ý đó tôi thật sự biết ơn.

Nếu cậu muốn làm phản, cậu có thể thử.

Đề xem, ai mới là kẻ duy trì ổn định."
Mộ Kình Triệt sớm đã tồn tại trong một thế giới toan tính, chỉ suy nghĩ muốn giết hắn của số người thật sự nhiều.

Với mấy cuộc đấu trí này, hắn chưa bao giờ thua thiệt.

Căn bản, hắn khinh rẻ những kẻ đạo mạo đang ngồi tại nơi đây.
"Cậu hai xem thường tôi là kẻ mù, nhưng điều đó chỉ đơn giản thể hiện việc cậu nông cạn.

Mà cho dù, cậu hai có đôi mắt để quản lý đi chăng nữa, cậu cũng không đủ sáng suốt lãnh đạo.

Thay vào đó, nên tập trung suy nghĩ để giải quyết cho mấy thứ dơ bẩn, toan tính và mưu kế xảo quyệt của cậu."
Lời của Mộ Kình Triệt, trên căn bản là đe dọa ngầm.
Nét mặt Mộ Thúc biến tấu liên tục.
Ông ta không tin, với một thằng nhóc thua thiệt chục tuổi đầu, ông ta lại không thể phản bác.
Những kẻ còn lại ban nãy đổ dồn ý kiến theo Mộ Thúc, hiện tại đối diện với sự ngạo mạn của Mộ Kinh Triệt thì không khỏi sợ hãi.

Bọn họ vốn là kẻ nhát, gió chiều nào theo chiều ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận