Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!


Gần như đến giữa trưa Mộ Kình Triệt mới cho phép cô rời giường, đến lúc trở về Diệp gia cũng đã vào chiều.
Chiếc Porsche dừng một đoạn cách cổng biệt thự, Mộ Kình Triệt ngồi phía trong xe, không có ý định bước vào Diệp gia để khiến cô căng thẳng, đồng thời cũng không muốn mối quan hệ không tốt của hắn và Diệp Táng bị cô phát hiện.
Úc Noãn vừa bước ra ngoài, Mộ Kình Triệt lập tức níu bàn tay nhỏ lại, gương mặt hiện vẻ không hài lòng.
“Bé con, tôi biết em vào trong nói chuyện sẽ khá lâu.

Em thật sự không định ban phát cho tôi một chút lợi ích trước khi rời đi hay sao?”
Phía trên tay lái, tài xế phải cố gắng để có thể giữ bình tĩnh, vờ như không
nghe không thấy trước thái độ kỳ lạ của vị chủ tịch kiêu ngạo.

Cậu ta đảo mắt sang chỗ khác, trạng thái có phần căng thẳng.
Úc Noãn nhìn Mộ Kình Triệt phía trong xe, gương mặt người đàn ông lắng đọng xuống, rõ ràng vô cũng bất mãn không muốn phải xa cô.
“Tôi sẽ cố gắng trở ra nhanh nhất thưa ông chủ”
Mộ Kình Triệt vẫn chưa hề có ý định buông bàn tay, tay cô vô cùng mảnh khảnh mềm mại, dễ dàng sinh cảm giác luyến tiếc, hơn hết cô lại chính là người ngự trị trong lòng hắn.

Úc Noãn sau một thời gian dài theo Mộ Kình Triệt, phần nào biết được người đàn ông này đang đòi lợi.

Gần như không nghĩ ngợi, liền cúi người tiến lại gần, đặt lên môi Mộ Kình Triệt một nụ hôn.

Nụ hôn vừa rơi xuống, Mộ Kình Triệt tham lam hơn ép cô lại gần, một nụ hôn sâu không báo trước liền cứ thế hình thành.
Nếu không phải Úc Noãn cố gắng đẩy, Mộ Kình Triệt cũng không có ý định buông.
Đến lúc rời khỏi, đã thấy ánh mắt Mộ Kình Triệt giờ phút này tràn đầy ánh nhìn sâu thẳm mang theo sự tà mị, cũng nhất thời khiến cô bị hãm sâu.
Úc Noãn lúng túng cắn đôi môi đỏ lại ướt át kiều diễm, nhẹ giọng nói.
“Tôi vào đây.”
Mộ Kình Triệt nhíu mày, bất lực nói.
Dù không muốn nhưng vẫn phải để cô đi.
“Tôi đợi em.”
Cánh cửa xe lần nữa đóng lại.
Úc Noãn vừa rời đi, Mộ Kình Triệt liền khôi phục bộ dáng thường ngày, trầm tĩnh kiêu ngạo, không gian trên xe khiến tài xế có phần ngột ngạt.
Úc Noãn xoay người đi về hướng biệt thự, khi này ngoảnh đầu, trông thấy đằng sau chiếc xe Porches sang trọng của Mộ Kình Triệt là lần lượt một loạt loại xe hơi khác đỗ phía sau rất nhiều, lớp tuyết phủ lên đầu xe, cảnh tượng hùng vĩ nghiêm trang khi bảo vệ chủ nhân của bọn họ.
Diệp gia không hay tin, cánh cửa hiện tại vẫn khép kín.

Cho đến khi có sự xuất hiện của Úc Noãn, người hầu nhận ra liền báo cáo mới mở cánh cửa nhỏ cho cô bước vào.
Không khó để cảm nhận được ánh mắt ghen ghét cũng những người nơi đây, bọn họ đối với cô, không khác gì nhìn một kẻ phản chủ.
Úc Noãn bước vào thẳng vào sảnh chính, ngay khi cô vừa bước vào, cánh cửa cao lớn lần nữa đóng lại, không gian vắng người.
Một giọng nói nữ nhân vang lên mang theo vẻ khó chịu.

Cô vừa ngẩng nhìn, đã trông thấy Diệp Ngọc từ phía trên bước xuống.
“Cũng biết trở về, xem ra vẫn còn biết chừa đường lui cho mình”

Cô ta được người hầu báo lại, vì là kẻ nôn nóng nhất nên hiện giờ thấy Úc Noãn càng khó chịu.

Hơn thế, cô ta cũng biết Úc Noãn được chính tay Mộ Kình Triệt hộ tống trở về đây.
Úc Noãn không trả lời câu hỏi kia, chỉ tiếp tục khai báo phận sự.
“Thứ năm tuần sau ngài Mộ sẽ thực hiện phẫu thuật điều trị đôi mắt, đó cũng là thời điểm thích hợp để tôi với cô chủ có thể tráo đổi vị trí”
Diệp Ngọc nghe việc điều trị đôi mắt, cô ta hơi ngây ra vài giây.

Hiển nhiên việc Mộ Kình Triệt sắp chữa trị khỏi để có thể nhìn thấy, hoàn toàn ngoài dự liệu, không một kẻ ngoài nào biết đến việc đó.

Chẳng qua cô ta đơn thuần muốn thay Úc Noãn để hưởng lợi và sự nuông chiều từ người đàn ông.
“Cô nói đôi mắt ngài ấy sẽ được chữa trị khỏi?”
“Đúng vậy.”
Úc Noãn cắn cắn môi, đầu cúi thấp, trông như thể cô chính là kẻ mật báo, trong lòng tràn đầy sự có lỗi.

Nhưng biết làm sao được, cô vẫn còn muốn sống, vẫn muốn tự do.
Nghe hai chữ khẳng định từ Úc Noãn, Diệp Ngọc càng kéo khóe môi thỏa mãn.


Mộ Kình Triệt vốn đã là một người đàn ông có đầy yếu tố khiến bao nhiêu người phụ nữ điên cuồng, từ vẻ ngoài điển trai, thân phận to lớn trên thương trường, trong tay gia thế hiển hách, nay đôi mắt chữa khỏi, nhìn kiểu gì cũng chỉ tóm lại một chữ hoàn hảo!
Cô ta chỉ muốn hưởng dụng người đàn ông hoàn hảo đó, hơn hết lại càng muốn đoạt sự nuông chiều mà hắn đã đối xử với Úc Noãn.

Bỗng chốc liền cảm thấy, bản thân là người phụ nữ may mắn nhất.
Diệp Ngọc tiến lại, lay bả vai Úc Noãn lớn giọng khen ngợi.
“Cô làm tốt lắm!”
Kết quả vừa lay, vạt áo vốn đã rộng bị kéo xuống, thấy trên phần cổ trắng mịn kiêu sa đầy dấu vết đỏ chói, dấu ngân hôn rải rác, lập tức cổ họng cô ta cảm giác đã khô khan lại.
Diệp Ngọc vốn cũng không phải một kẻ đơn thuần, cô ta hoàn toàn nhìn ra những thứ đọng lại trên người Úc Noãn là gì.

Vốn cảm giác đang từ vui vẻ liền bị những vết tích này làm cho trở nên khó chịu.
Cô ta lập tức giật mạnh vai áo của Úc Noãn khiến cô không kịp phòng bị, cứ thế vai áo bị kéo mạnh xuống, trên xương quai xanh tinh xảo càng hiện rõ rệt, những vết tích này kéo sâu xuống rãnh ngực đang không ngừng phập phồng lên xuống vì hoảng loạn của Úc Noãn.
“Mày với ngài Mộ đã ngủ với nhau rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận