Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!


Khi Úc Noãn bước chân rời khỏi cửa biệt thự Diệp gia, Diệp Ngọc cũng đã vội vã chạy lên tầng lầu cao phía trên, căn phòng cao nhất hiện tại màu tối, lớp kính thủy tinh trong suốt che đậy bởi một lớp rèm đen khiến ánh sáng không thể nào lọt vào, cô ta vội vã chạy đến cạnh lớp kính kéo một góc rèm cửa nhỏ, lén la lén lút nhìn ra toàn bộ khung cảnh bên ngoài thu gọn toàn cảnh từ phía trên cao xuống bên dưới.
Diệp Ngọc trông thấy, Úc Noãn đi thẳng đến hàng xe sang trọng đắt giá, thân ảnh nhỏ nhắn của Úc Noãn cũng biến mất khi vào bên trong xe.
Vốn muốn thông qua Úc Noãn trông thấy được Mộ Kình Triệt, vậy mà lại chẳng thể trông thấy gì.

Tuy chỉ nhìn đoàn người hộ giá Úc Noãn trở về, cũng rõ một điều địa vị con hầu này ở Mộ gia cũng không thấp kém gì.
Chiếc Porsche sang trọng rời đi, kéo theo lần lượt hàng xe hộ vệ theo sau.

Khung cảnh trước đó vốn đông đảo uy nghiêm, nhưng khi tất cả rời đi chỉ còn lại một màu vắng vẻ tĩnh lặng, tuyết rơi trên nền đường, dấu xe vẫn in lại trên nền tuyết trắng xoá.
Bàn tay Diệp Ngọc vò lớp rèm cửa bằng vải, gương mặt trở nên cau có, sự ghen tị tràn đầy nơi đáy mắt.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, cô ta cần phải chờ đợi.


Trước tiên vẫn là nên chuẩn bị hoàn thành mọi thứ, trước khi kịp lấy lại những thứ vốn thuộc về cô ta.
...
Đoạn đường trở về vắng lặng, nhiệt độ trong xe ấm áp, Mộ Kình Triệt cẩn thận ôm ấp nâng niu cô trong lòng.

Đối với hắn hiện giờ, cô không khác gì trân bảo quý giá.
Chỉ có Úc Noãn rơi vào trầm tư, lời Diệp Ngọc nói cô không được phép tiếp xúc quá nhiều với Mộ Kình Triệt.

Cô nghĩ điều đó là cần thiết, để tránh việc bản thân nảy sinh càng nhiều cảm xúc mất mát, cho đến khi Mộ Kình Triệt thực hiện phẫu thuật và tráo đổi vị trí, cô vẫn là nên hạn chế.
Nghĩ đến điều này, Úc Noãn vô thức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, sâu thẳm ánh mắt nhỏ hiện sự dao động, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Bàn tay nhỏ nhắn cũng vì thế, khẽ khàng vươn lên chạm góc cắm của Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong lòng cô hiện giờ, đầy rẫy cảm xúc không thể nói thành lời.
Mộ Kình Triệt phát giác bàn tay nhỏ chạm lên gương mặt hắn mân mê, vì thế hắn càng ôm chặt cô hơn, cúi thấp gương mặt tiến lại gần gò má cô, thân mật chạm vào, cất giọng nói trầm thấp, thanh âm nhẹ nhàng từng chút một xoa dịu đi cảm giác của Úc Noãn hiện tại.
“Bé con, em làm sao thế?”
Hốc mắt Úc Noãn hơi cay, cố gắng che giấu đi cảm xúc khác lạ chỉ bởi cuộc trò chuyện ban nãy và những dòng suy nghĩ tràn đầy về chuyện sắp xảy ra.
“Không sao cả, chỉ là nhận ra, ngài là người duy nhất đối xử tốt với tôi”

Mộ Kình Triệt nhíu mày, chậm rãi hỏi lại, như muốn hiểu sâu hơn về tâm tư của cô.
“Gia đình em không đối tốt với em?”
Úc Noãn nhận thức vừa đi lệch câu hỏi, gương mặt hoảng hốt, cô vội vàng sửa lại câu ban nãy, ấp úng trả lời.
“Không phải, ngoài gia đình đối tốt với tôi...!ngài chính là người đầu tiên.”
Mộ Kình Triệt đối với câu trả lời này, cuối cùng cũng hài lòng.
“Tôi lúc nào cũng tốt với em!”
Người đàn ông cúi thấp, nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ lên, bàn tay mân mê đôi môi cô, Úc Noãn muốn đưa tay đẩy ra, thế nhưng hắn đã nhanh tay hơn mà ngăn lại, cúi thấp đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Cảm nhận vòng tay mạnh mẽ săn chắc bảo bọc, hiện tại trông cô không khác gì một đứa trẻ được nâng niu bảo vệ kỹ lưỡng.
Úc Noãn đối với nụ hôn dần buông lỏng cảnh giác đến mức quên ý định phản kháng ban đầu.
Không gian trên xe ba người, thế nhưng cả hai chìm đắm rơi vào không gian riêng.

Chỉ có tài xế là tay lái cố gắng vững vàng tập trung, không muốn để tâm vào hai người.
Lúc trở về Ngự Viên, thời điểm này trăng đã lên cao, tỏa sáng khắp khu biệt thự rộng lớn soi rọi, họa lên mức độ nguy nga tráng lệ.


Tuyết rơi lất phất khắp nơi, hơi lạnh lẽo lan ra.
Mộ Kình Triệt rời xuống xe, Úc Noãn theo sau cẩn thận dìu người đàn ông.
Cô nắm chặt bàn tay Mộ Kình Triệt dẫn đường, cảm nhận rõ cô bên cạnh, hắn liền dứt khoác đem kéo cô vào lòng, để thân thể nhỏ nhắn chui lọt thỏm trong chiếc áo khoác sang trọng cỡ lớn của hắn, thoang thoảng mùi hoắc hương quen thuộc lẫn vào mùi nước hoa nam tính sang trọng, nhất thời quanh quẩn khiến cô mê mẩn.
Người đàn ông thì thầm vào vành tai nhỏ nhắn, đôi môi lướt qua cắn nhẹ lấy.
“Thời tiết lạnh, đi sát tôi vào.

Hiện tại em chỉ cần là đôi mắt của tôi, đợi đến khi tôi chữa khỏi đôi mắt này, tôi sẽ người bảo vệ em.”
Đám người hầu xung quanh nhìn vào, Úc Noãn trông nhỏ bé bị vùi lấp trong lớp áo khoác, để lộ ra cái đầu nhỏ nhắn với nét đẹp đơn thuần xinh xắn, họ cũng đều thấy rõ được sự nuông chiều sủng ái mà Mộ Kình Triệt dành và đối đãi cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận