Cô nhớ rõ, khi mới lên tiểu học, cô mới 6 tuổi, cái gì cũng không hiểu, không hiểu vì sao ba mẹ lại không thích cô, nhưng lại cực kỳ sủng ái Tống Tinh Nguyệt.
Rõ ràng các cô đều bằng tuổi nhau, khuôn mặt cô đáng yêu hơn Tống Tinh Nguyệt, ngoan ngoãn hơn Tống Tinh Nguyệt.
Nhưng bọn họ lại thường xuyên bỏ đói cô, đánh cô, ngược đãi cô.
Cô đã từng rất cố gắng để thay đổi cái nhìn của Dương Như và Tống Húc đối với mình.
Lần đầu tiên đi học, cô thi được 100 điểm, cô nghĩ rằng con số 100 điểm này làm ba mẹ vui mừng, làm bọn họ thấy cô rất thông minh, thông minh hơn cả chị Tinh Nguyệt.
Và về sau bọn họ sẽ không đánh cô nữa, thay vào đó sẽ sủng ái cô như sủng ái giống như chị Tinh Nguyệt vậy.
Khi cô vui vẻ cầm bài thi chạy vội tới trước mặt Dương Như, đó là lần đầu tiên cô tranh công trước mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ xem con thi được 100 điểm nè, cả khối chỉ mỗi một mình con được 100 điểm thôi đó."
Phiếu điểm cô vừa lấy ra còn chưa đến một giây, đã bị Dương Như giựt đi trong nháy mắt xé thành giấy vụn.
Mặt mũi Dương Như dữ tợn tát một cái lên mặt cô, thân hình nho nhỏ của cô liền bị nghiêng đi ngã xuống sàn nhà.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp phản ứng.
Dương Như kéo cô từ trên mặt đất lên, hai tay bóp chặt cổ cô rồi ấn mạnh cô xuống bàn.
Khuôn mặt âm trầm oán hận hiện ra trước mặt cô: "Mày lại dám thi được 100 điểm, dựa vào đâu mày lại điểm cao hơn Tinh Nguyệt, dựa vào đâu? Tao nói cho tiểu tạp chủng mày nhớ, đời này mày không bao gờ có thể so với Tinh Nguyệt.
Mày dám giỏi hơn con bé dù chỉ một chút, tao liền lập tức bóp chết mày."
Khuôn mặt cô đỏ lên hơi thở yếu ớt, mắt thấy cô sắp chết Dương Như mới buông cô ra.
Thân thể nho nhỏ ngã xuống từ trên bàn xuống đất, giống như mảnh vải không có cách nào gượng dậy.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn bà ra cửa nghênh đón Tống Tinh Nguyệt.
Tống Tinh Nguyệt diện váy Lolita bồng bềnh, cao quý xinh đẹp giống nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Cô nhìn bà ấy bế Tống Tinh Nguyệt lên thật cao, rồi vừa ôm vừa hôn cô ấy,
Cô không hiểu, vì sao cô nỗ lực lấy lòng, nỗ lực học tập như vậy, thậm chí là được 100 điểm trong kì thi, mà còn là con điểm duy nhất trong toàn khối.
Nhưng mẹ cô vẫn không vui, vẫn đánh cô.
Vì sao?
6 tuổi, vốn nên là cái tuổi đơn thuần mơ mộng được cha mẹ yêu thương.
Nhưng cô lại phải nằm dưới gầm bàn, nhìn Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt thân thiết với nhau, ngay cả khóc cũng không có quyền.
Bởi vì nếu cô khóc, sẽ làm phiền bọn họ, sẽ cảm thấy cô ồn ào, và lại đánh cô thêm trận nữa.
Editor: Quản Thanh Nhan
......
Hôm nay Dương Như vốn luôn cao ngạo phải quỳ xuống, nhưng vẫn là cái cúi đầu cao ngạo, còn chưa đào ra thân phận con riêng của Tống Tinh Nguyệt, còn chưa đào ra bà ta có nhân tình, còn chưa thân bại danh liệt......
Dương Như, hiện tại chỉ là khởi đầu, sau này mới chính thức bắt đầu cơn ác mộng của bà.
Ông nội Tống thấy bà ta quỳ xuống, lập tức lớn tiếng trách mắng: "Cô làm gì vậy? Mau đứng lên."
Dương Như ngẩng đầu, trên cái trán trắng nõn hiện lên vết hằn đỏ, đầu tóc hỗn độn, ánh mắt đỏ tươi lại dữ tợn.
Cùng với hình tượng đoan trang ưu nhã ngày thường của bà, thì đây chính là khác biệt một trời một vực.
"Ba, nếu ba không đáp ứng con, con sẽ không đứng dậy.
Tinh Nguyệt là đứa nhỏ được con nuôi bên người từ nhỏ, tình cảm của con đối với nó sớm đã hơn cả tình mẹ con ruột....."
"Cho nên cô liền thiên vị sủng ái Tống Tinh Nguyệt, nuôi nó thành cái tính bướng bỉnh, bỉ ổi, khó thuần, dám đánh Tinh Thần ngay trước cửa chính tổ trạch, nó muốn lật trời sao? Tôi nói cho cô biết, cái gia tộc này không đến lượt Dương Như cô làm chủ."
Lão gia tử tức giận nói: "Người đâu."
Quản gia cùng đám người hầu đồng thanh nói: "Lão gia tử có gì phân phó."
"Đem cô ta kéo ra ngoài cửa, công thêm cả cái đứa con nuôi kia nữa đuổi đi cho tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ lần nữa."
Nghe vậy, Dương Như quỳ đến trước mặt ông nội Tống cầu xin.
"Ba, Tinh Nguyệt thật sự không thể mang đi được.
Cầu xin ba hãy thủ hạ lưu tình, sau này con nhất định sẽ yêu thương Tinh Thần thật tốt.
Nó bảo con làm gì cũng được, chỉ duy nhất là đừng mang Tinh Nguyệt đi."
Tinh Thần cười lạnh, từ túi áo lấy ra điện thoại di động, ấn mở camera.
Tách.....
Chụp lại bộ dáng chật vật của Dương Như.
Nghe được âm thanh chụp hình cùng đèn flash, Dương Như cả kinh quay đầu lại, thấy cánh môi Tinh Thần con lên thành nụ cười nhạt, nhẹ nhàng liếc bà một cái, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Dương Như cắn chặt răng, hai mắt tỏa ra hận ý.
Tiểu tạp chủng, lại dám chụp lại hình ảnh chật vật nhất trong đời này của bà, còn là thể diện mà bà quan tâm nhất.
Đáng chết, chỉ cần bà vượt qua cửa ải lần này, nhất định bà sẽ đem tiểu tạp chủng này bán cho ngành mại dâm ngầm, cả đời chỉ có thể nằm thân nam nhân, vĩnh viễn không bao giờ xoay người được.
......
Tất cả những diễn biến trong đại sảnh, đều được thu hết vào mắt của hai người đàn ông đanh đứng dưới gốc đa bên ngoài đại sảnh.
Đuôi này Mộ Đình Tiêu lạnh băng nhẹ nhấc lên, cánh môi mím chặt muốn mở.
Tầm mắt hắn hoàn toàn rơi trên người Tinh Thần.
18 tuổi, cơ thể thon gầy yếu đuối, khuôn mặt xin đẹp thanh lệ.
Con ngươi nhìn như trong veo sạch sẽ.
nhưng lại không có sự ngây thơ của thiếu nữ 18 tuổi nên có, mà lại có bóng tối vô tận, cắn nuốt hết thảy vạn vật.
Cô đã trải qua cuộc đời thế nào, mới có đôi đồng tử màu đen như vậy.
Cô gái này, "Quả nhiên rất thú vị."
Sở Vân nhìn Thái tử gia, thấy cánh môi hắn nhẹ cong lên, Thái tử gia cười?
Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Thái tử gia cười, Thái Tử gia cũng là một người đàn ông điển trai, nên khi anh cười lên nhìn rất đẹp mắt.
Đối với Tống Tinh Thần, hắn ngược lại rất bội phục.
Đêm qua thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Dương Như, nên hắn nghĩ hôm nay cô có thể ứng phó hay không.
Không nghĩ rằng cô cũng rất tâm cơ, một tay giả heo ăn thịt hổ đến hoàn hảo.
Sở Vân hỏi Mộ Đình Tiêu, "Thái tử gia, không đi vào sao?"
"Không vội."
Sở Vân buồn bực, thái tử gia luôn luôn cao lãnh đạm mạc không hỏi thế sự, sao lại thích nghe lén góc tường thế này.
Còn nghe với vẻ thích thú, rất là hăng say.
......
Bên này, ông nội tống nghe dương Như nói vậy liền nhìn về phía Tinh Thần.
Chuyện này người bị hại lớn nhất là Tinh Thần.
Nếu tối hôm qua Tinh Thần không nói sự thật, hậu quả căn bản không lường trước được, nếu Tinh Thần bị huỷ hoại, ông sẽ rất áy náy.
Tinh Thần cất điện thoại vào túi áo, cười nhạt nói: "Mẹ, chị hai đánh con không dưới một lần.
Ông nội muốn đưa chị ấy đi, mẹ không nên cầu tình.
Chị hai cũng đều trưởng thành, tính tình đã định sẽ không sửa được.
Mẹ còn muốn cho chị ở lại là muốn chị ấy sau này vẫn khi dễ con tiếp sao?"
Lời nói này, hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ lưu lại Tống Tinh Nguyệt của ông nội Tống.
Con nuôi lại muốn tiếp tục khi dễ cháu gái ruột, chỉ cần hắn còn một hơi thở, quyết sẽ cho chuyện này phát sinh thêm một lần nào nữa.
"Tống Tinh Thần, chị hai con tốt xấu cũng đều cùng con lớn lên từ nhỏ, dù là không thân, nhưng cũng có cảm tình."
"A, đúng không? Tôi lại cảm thấy ngược lại, chị ta từ nhỏ đến lớn đều khi dễ tôi, khi dễ sẽ sinh ra cảm tình sao?" Tinh Thần cười lạnh nhìn Dương Như, "Kỳ thật, quan hệ của mẹ cùng chị hai rất tốt con cũng có thể hiểu.
Nhưng mẹ muốn cho chị ta ở lại, lại không nghĩ đến cảm nhận của con.
Nếu không phải chị hai, thì đêm qua người bị ba người đàn dông phá thân chính là con"
Cô ta còn dám nói chuyện đêm qua, còn dám nói về ba gã đàn ông kia! Quả thực như là xát muối lên vết thương của Dương Như.
"Tống Tinh Thần, cô muốn thế nào mới tha thứ cho chị hai cô."
Tinh Thần cười tươi lên trên khuôn mặt rạng rỡ: "Tha thứ cho chị hai...!Mẹ, mẹ nói thật nhẹ nhàng.
Đại khái cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho cô ta."
Cô chỉ biết trả thù cô ta!
Không chỉ là cô ta, còn có Dương Như, Tống Tinh Nhật......!Ai cũng đừng nghĩ trốn thoát..