Trong ảnh là góc nghiêng của Khuê thúc và Lê Khâm.
Hai người lôi kéo tay nhau ái muội cùng đi vào một khách sạn...
Còn có rất nhiều ảnh như cùng đi nghỉ phép, cùng nhau đi du lịch nước ngoài, thậm chí còn có ảnh ái muội trong hộp đêm.
Hơn nữa người nam chụp cùng Khuê thúc trong ảnh không chỉ có một mình Lê Khâm.
Tinh Thần thấy những tấm ảnh này liền ngây người, quả thực không thể tin được.
Cả hai đời, Khuê thúc ở trong lòng cô đều cực kỳ chính nghĩa.
Xuất thân từ quân đội, khí tiết cương trực, tại sao lại có sở thích đặc biệt như vậy.
Gì mà cháu trai Lê Khâm là đứa con duy nhất của trung dội trưởng xưa, đều là sắp xếp để lừa người.
Ngay cả ông nội cũng bị hắn lừa hơn hai mươi năm.
Mấy ngày trước, Dương Như dẫn Tống Tinh Nguyệt quỳ trước cửa lớn tổ trạch, là Khuê thúc cố ý chỉ điểm cô.
Mục đích là làm nội bộ Tống gia đấu nhau ngươi chết ta sống, còn hắn ngồi đấy ngư ông thủ lợi.
Rốt cuộc sau tất cả, hắn không cần tốn nhiều sức, Lê Khâm từ phó giám đốc bộ phận tiêu thụ được tấn chức lên tổng giám đốc.
Bộ phận béo bở nhất tập đoàn Tống Thị.
Khuê thúc có lúc thì đứng phe cô, có lúc lại đứng ở bên phe Dương Như.
Hai bên đều không đắc tội, ngồi mát ăn bát vàng.
Là cô quá độc đoán, quá dễ tin người.
Mộ Đình Tiêu khép notebook lại, đặt ở một bên, u lãnh liếc nhìn cô.
"Là em...!quá tự tin."
Bị Khuê thúc chơi một vố, chờ đi, cô nhất định sẽ đòi lại.
Môi mỏng cười khẽ châm chọc, Mộ Đình Tiêu thu lại ánh mắt, đứng lên, hai tay đút túi quần đi ra cửa.
Mới vừa đi vài bước, Tinh Thần đã gọi anh lại: "Đình Tiêu."
Mộ Đình Tiêu dừng lại quay đầu nhìn cô một cái.
Tinh Thần mở to mắt lóng lánh nước nhìn anh, nói: "Anh ở lại với em, được không?"
Tinh Thần bày ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương tư thái, giọng nói ôn nhu ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp mang chờ đợi, hai mắt không chớp nhìn anh chờ anh trả lời.
Mộ Đình Tiêu thu lại ánh nhìn, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh trào phúng, trực tiếp đi ra cửa.
Tinh Thần: "......"
Thất bại!
Vậy mà thất bại.
Là cô không đủ đẹp, hay vẫn là ánh mắt vẫn không đạt chuẩn, mà Mộ Đình Tiêu một chút phản ứng đều không có!
Lòng tự trọng của Tinh Thần bị đánh ta, dù sao đây cũng là lần đầu cô chủ động câu dẫn anh mà.
Mộ Đình Tiêu sau khi rời khỏi đây, bác sĩ liền đi vào phòng bệnh kiểm tra cô.
Nói khôi phục cũng không tệ lắm, nhưng cô vẫn buồn bực không vui nằm xuống rồi ngủ.
......
Hôm sau.
10 giờ sáng, ước chừng nghỉ ngơi mười tiếng.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện trên chiếc đầu giường có một bóng người màu đen, vốn còn tưởng là Mộ Đình Tiêu, nhưng mở mắt ra lại là Sở Vân.
Sở Vân cười nói: "Tam tiểu thư, cô tỉnh rồi, nghỉ ngơi có tốt không?"
Tinh Thần không che dấu không mất mát, trả lời: "Vẫn tốt."
"Thấy tôi mà không phải thái tử gia, thất vọng như vậy sao?"
Sở Vân vẫn ở chứng minh Mộ Đình Tiêu vẫn còn ở thành phố S.
Tinh Thần ngồi thẳng dậy, Sở Vân tri kỷ giúp cô lót gối cho.
"Không, Đình Tiêu còn ở thành phố S?"
"Vâng, thái tử gia nào dám đi.
Nói thật cho cô, kỳ thật đêm qua chúng tôi đã đến nơi rồi.
Nhưng bởi vì tin nhắn tôi gửi cô không nhắn lại, gọi điện thoại cũng không nghe, nên thái tử gia nửa đường quay lại, bay tới thành phố S tìm cô."
Sở Vân nói vậy, hai mắt Tinh Thần sáng ngời, cao hứng nói: "Anh nói thật?"
"Tôi nào dám lừa tiểu thư."
Nhưng tối qua anh ấy còn hung dữ với tôi."
"Hung dữ với tiểu thư còn không phải vì tốt cho tiểu thư sao.
Tiểu thư nhìn lại xem, nhiều nguy hiểm, mà một nữ hài tử như tiểu thư thiếu chút nữa bị thiêu chết, lúc ôm xuống toàn thân đầy máu như vậy.
Tôi nhìn còn thấy sợ."
"Thật sự là anh ấy cứu tôi."
"Vâng, bác sĩ nói còn may là đến cứu kịp thời.
Còn hít nhiều thêm khí độc một tí, thì cho dù y thuật có đỉnh đến thế nào đều không cách nào xoay chuyển tình thế."
Thì ra thật sự là anh, trong lòng anh thật sự có cô.
Tinh Thần cười rất vui vẻ, tay nắm lấy ga giường, ngây ngô cười.
Sở Vân nhìn ra cửa thấy không ai đi vào, lặng lẽ đến gần cô nói: "Tiểu thư đừng vui sớm như vậy, tôi còn tiết lộ cho tiểu thư một chuyện."
Tinh Thần tò mò thò lại gần: "Chuyện gì?"
"Đêm qua, thái tử gia đã ở cạnh cô một đêm.
Cứ ngồi trong phòng, đến rạng sáng mới đi nghỉ ngơi."
Hai mắt Tinh Thần sáng lấp lánh nhìn về phía Sở Vân: "Anh nói thật?"
"Vâng, là chính mắt tôi thấy."
Tinh Thần vui vẻ nằm ở trên giường, cười to.
Anh ấy thì ra cũng không phải lạnh lùng như bề ngoài.
Đêm qua, bảo anh ở lại với cô, anh còn nhăn mặt trước mặt cô đi ra ngoài.
"Được rồi, nhìn tiểu thư vui như vậy, tôi cũng yên tâm.
Trong lòng thái tử gia khẳng định là có tiểu thư, nhưng ngoài miệng chết cũng không thừa nhận."
Tinh Thần gật đầu.
Cô biết, khoảnh khắc anh xuất hiện ở đám cháy đó, cô đã biết.
Luân hồi một đời, anh vẫn là Mộ Đình Tiêu trước kia, một chút cũng không thay đổi.
"Ông nội hiện tại thế nào?"
Sáng nay không đi đi học, ông nội nhất định sẽ biết cô mất tích.
"Tống lão gia tử đêm qua đã biết."
"Vậy ông nội đã làm gì?" Tinh Thần vội hỏi.
"Tất cả được điều động tìm tiểu thư, ngay cả cảnh sát.
Cơ hồ lục tìm cả thành phố S, vì không muốn rút dây động rừng, nên đêm qua đã không nói tin tức đã tìm được tiểu thư cho Tống lão gia tử biết."
"Ông nội nhất định rất lo lắng."
"Yên tâm đi, chuyện này thái tử gia sẽ xử lý tốt.
Chỉ là tiểu thư đã nghĩ kỹ chuyện ứng phó với Khuê thúc thế nào chưa.
Khuê thúc tuy là đồng lõa, nhưng người phía sau màn, trong lòng hẳn tiểu thư đã biết..."
Không cần nói cũng biết là Dương Như, khiến Tống Tinh Nguyệt thân bại danh liệt, tiền đồ hủy hết, còn khiến bà ta phải buông ra chức vị cao trong tập đoàn Tống thị.
Nên bà ta nào dễ dàng bỏ qua.
Chỉ là không nghĩ tới, thủ đoạn Dương Như sẽ tàn nhẫn đấm máu như vậy.
Tinh Thần hỏi Sở Vân: "Đêm qua tên biết thái bắt cóc tôi đã bắt được?"
"Bắt được rồi."
"Thân phận hắn?"
"Là bác sĩ giải phẫu có tiến ở thành phố S, đêm qua tôi đã hỏi hắn một đêm, rất cứng miệng.
Dù thế nào cũng không chịu nói người đứng sau."
"Bác sĩ giải phẫu sao, anh cảm thấy sẽ là người nào có thể sai sử đến bác sĩ giải phẫuĩ?"
Sở Vân mắt sáng lên: "Không nói tôi còn quên mất, lúc trước hắn giữ chức chủ nhiệm khoa của một bệnh viện.
Có thể sai sử hắn, nhất định là người có chức vị cao hơn hắn."
"Bệnh viện nào?"
"Là bệnh viện Nhã Trình của thành phố S."
Bệnh viện này cô từng nghe qua, đời trước sau khi cô xảy ra chuyện, thân thể ông nội ngày càng yếu, chính là đã nằm viện dưỡng bệnh tại đây.
Cô muốn đi thăm ông nội lại bị bảo vệ bệnh viện ngăn ở bên ngoài.
Có rất nhiều lần thấy Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt từ bệnh viện ra, Tống Tinh Nguyệt còn châm chọc mỉa mai.
"Ngôi sao chổi như mày tới làm gì? Muốn đem lại vận xui cho ông nội phải hay không, tao nói mày nên cút ra xa đi.
Ông nội hiện tại một chút đều không muốn nhìn thấy mày, hiện giờ ông rất cưng chiều tao.
Mẹ, mẹ nói có phải không?"
Trước mặt người ngoài, Dương Như vẫn luôn sắm vai hiền thê lương mẫu.
Đến giờ, Tinh Thần vẫn còn nhớ rõ hành động cùng biểu tình của bà ta.
Ngón tay cuốn vài lọn tóc, biểu tình rất khó xử nói:
"Tinh Thần a, con không cần đến để chọ ông nội con tức giận, con không biết ông nằm viện là vì sao sao? Bệnh ông đến không dậy nổi, đều là do chuyện của con làm đó.
Hiện giờ con mà đi lên sẽ chỉ làm bệnh tình của ông càng nặng thêm."
Trong khoảng thời gian này, cả ngày cô ở cửa ngóng trông, dùng hết phương pháp lại không thể thấy mặt ông nội lần cuối.
Khi cô gả vào Mộ gia, lại lần nữa gặp được vú Trần.
Vú Trần nói lúc Tống lão sắp chết điều không buông bỏ được nhất chính là cô, rất muốn nhìn mặt cô lần cuối, còn để lại rất nhiều tài sản cho cô...
Khi đó, Tinh Thần mới biết được, không phải ông nội không muốn nhìn thấy cô.
Mà là Dương Như dùng thủ đoạn không cho gặp, gia sản ông nội để lại cũng bị Dương Như nuốt hết..