Giọng điệu Mộ Đình Tiêu rõ ràng tức giận, anh là đang lo lắng cho thân thể của cô.
Tinh Thần quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cười nhạt, không chút để ý.
"Ừm, em muốn thi vào Đế Đại, chắc chắn không thể có chút sai lầm."
Dù là Đế Đại, hay Mộ Đình Tiêu, đều đáng giá.
Cho dù là cả tính mạng.
Nếu cô đã trọng sinh và lựa chọn đi lên con đường báo thù này, nhất định phải chuẩn bị cả trường hợp cá chết lưới rách.
Cái giá phải trả là rất lớn, cũng có thể sẽ như đêm qua vậy, một khi không cẩn thận thì sẽ phải chết oan chết uổng.
Nhưng cô không có đường lui, nếu không đi vào chỗ hiểm, không đánh cực vào.
Vậy cuộc đời cô sẽ bị Dương Như, Tống Tinh Nhật, Lâm Giai Vi......!khống chế chặt chẽ.
Đi sai một bước sẽ bị đẩy vào chỗ chết, khiến tan xương nát thịt, thậm chí có khả năng liên lụy tới Mộ Đình Tiêu.
So với ngồi chờ chết, không bằng phản kích, đấu đến ngươi chết ta sống.
Thành công, cô sẽ đi đến đỉnh cao, bước lên ngọn núi phong quang vô hạn.
Thất bại, cô cũng sẽ không liên lụy đến Mộ Đình Tiêu.
Anh ấy còn có con đường nhân sinh đầy tốt đẹp đang chờ đi tiếp, và anh càng có thể leo cao hơn nữa.
Sắc mặt Mộ Đình Tiêu vì những lời này của cô đã hơi giãn ra.
Cô từng nói, cô thi vào Đế Đại là vì anh.
Nếu cô đơn thuần chỉ muốn tiếp cận anh, sẽ không cần phải phiền phức thi vào Đế Đại như vậy, huống hồ anh cũng không thường xuyên đi lên trường.
Mộ Đình Tiêu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đường cong xương hàm không còn cứng nhắc như vừa nãy nữa, làm Tinh Thần vừa mới thu ánh mắt lại ngước lên nhìn thêm lần nữa.
Người đàn ông này chính là khó hiểu như vậy, rõ ràng trong lòng có cô nhưng không lại không thể hiện lên mặt.
Không sao, tương lai còn dài, anh ấy sẽ yêu cô như kiếp trước.
......
Khi xe trên đường lái xe khu biệt thự Nam Hồ, Sở Vân lén nhìn sang thái tử gia một cái, thấy vẻ mặt thái tử gia vẫn như thường, không còn lạnh như hồi nãy nữa, hắn mới dám mở miệng.
"Tống tiểu thư, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống lão gia tử vừa mới được gửi đến.
Tiểu thư có muốn xem hay không?"
Sở Vân mở laptop đưa cho cô.
Các số liệu báo cáo sức khoẻ cho thấy thân thể ông nội cũng không tệ lắm.
Nhưng vì cũng đã là người già nên vẫn có một ít vấn đề như huyết áp cao, tim đập nhanh, xong cũng không phải rất nghiêm trọng.
Kiếp trước ông nội nằm viện hơn nửa năm mới qua đời, chẳng lẽ là đã có người động tay động chân ở bệnh viện?
Tinh Thần gấp laptop lại đưa cho Sở Vân.
Sở Vân nói: "Hôm qua đã kiểm tra được dược vật trong người tiểu thư, là một loại thuốc kiểu mới có thể nhanh chóng gây mê, còn có tác dụng gây tê.
Loại thuốc này vẫn chưa đưa ra thị trường, nên thuộc về loại thuốc phi pháp."
"Nói như thế thì bệnh viện Kim Hoa Thanh còn có rất nhiều thuốc phi pháp?"
Kim Hoa Thanh này nhất định phải loại trừ, không loại trừ hắn chắc chắn sẽ để lại rất nhiều hậu họa.
Sở Vân trả lời: "Đúng vậy, nhưng tiểu thư yên tâm, về phía bệnh viện này tiểu thư không cần lo phải nhúng tay."
Đêm qua Kim Hoa Thanh thiếu chút nữa làm Tống tiểu thư chết, thái tử gia tất nhiên là sẽ không bỏ qua hắn.
Còn về chuyện phía bệnh viện, cũng quả thật chỗ để Tống tiểu thư ra tay.
Tinh Thần biết ý Sở Vân đang chỉ cái gì, cô quay đầu cười ngọt ngào với anh, nói: "Cảm ơn."
Mặt khác Mộ Đình Tiêu vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, không đáp lại Tinh Thần.
Thật cao ngạo.
Chỉ up trên WATTPAD
......
Biệt thự Nam Hồ.
Khi Tinh Thần tiến vào biệt thự, cách bài trí nơi này cũng giống bên tổ trạch, đường đi ào lát đá cẩm thạch, trong vườn được xây thủy tạ, núi giả.
Trông cực kỳ khí thế và mười phần là mùi vị cổ phong.
Biệt thự Nam Hồ mang phong cách cổ phong hiện đại, còn tổ trạch thì vẫn luôn được giữ gìn nguyên dạng từ cuối thời Thanh.
Tinh Thần đi đến trong vườn, trước cửa một cô gái nhỏ đang chờ.
Cô bé có gương mặt tròn hai má hồng nhuận, khi cười lên tạo cảm giác rất thuần phác.
"Cô hẳn là tam tiểu thư phải không? Tôi là Xuân Đào, tiểu thư cứ gọi tôi là Tiểu Đào là được rồi.
Lão gia tử để tôi đứng ở cửa đón tiểu thư, về sau tôi sẽ phụ trách sinh hoạt của cô."
Cô gái nhỏ này rất nhiệt tình, vừa dẫn Tinh Thần đi vào đại sảnh vừa nói chuyện: "Tam tiểu thư, cô thật xinh đẹp."
Tinh Thần mỉm cười hỏi: "Chị tới thành phố S đã bao lâu rồi? Từng làm qua việc gì chưa?"
"Tôi tới đây đã một tháng, từng làm qua ba việc.
Lần đầu là làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, giờ giấc đảo lộn nên tôi thường ngủ gà ngủ gật nên cũng làm không được bao lâu.
Sau đó làm người dọn thức ăn ở nhà hàng thì tôi lại làm đổ mất ba món chính, người quản lí đành phải sa thải tôi.
Còn đây là công việc thứ 3 của tôi, vừa mới bắt dầu đi làm."
Là người mới, nói tiếng phổ thông còn mang khẩu âm, nhìn qua rất một cô gái ngốc đơn thuần.
Hẳn là không có vấn đề.
"Tam tiểu thư, cô bao nhiêu tuổi vậy, nhìn trông giống như còn nhỏ hơn tôi."
"Đến mùa đông này là tròn mười tám, còn chị?"
"Vậy tôi lớn hơn tiểu thư 2 tuổi rồi, năm nay mười chín."
"Vậy sao không ở nhà đi học?" Tinh Thần hỏi cô.
Tiểu Đào nhỏ giọng nói: "Thành tích không tốt, không thi đậu đại học nên phải đi làm công."
Nói xong hai người cũng dã đi đến đại sảnh.
Ông nội Tống đang ngồi ở đại sảnh phẩm trà, thấy Tinh Thần cùng Tiểu Đào tiến vào, vội vàng buông tách trà xuống, nhanh chóng đứng lên, vội vàng đi đến nhìn Tinh Thần.
Ông lo lắng đánh giá trên dưới Tinh Thần một phen, thấy cô thật sự không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ up trên WATTPAD
Kéo Tinh Thần đến ghế ngồi xuống: "Nói cho ông nghe đêm qua không có việc gì đi.
Cháu thật không nghe lời, đã nằm viện còn muốn đi học."
"Vì cháu muốn thi đại học không để ông mất mặt."
"Được rồi, chút tâm tư nhỏ của cháu còn không phải là muốn thi đậu Đế Đại sao? Đến lúc đó cho dù phải bán cái mặt này ông nội để đi nhờ vả, cũng sẽ đưa cháu vào Đế Đại."
Tinh Thần cười nói: "Không cần phải như vậy đâu ông, cháu có thể thi vào được."
"Lời này ông nghe nhiều rồi, lỗ tai cũng đã mọc kén.
Nói ông biết, đêm qua sao lại như vậy, cháu bị ai trói lại, có nhìn thấy mặt hung thủ không?"
Ông nội Tống đập bàn nói: "Dám bắt cóc cháu gái tôi, đúng là ăn gan hùm mật gấu."
Ông nội ở thành phố S rất có danh tiếng, là một bậc anh hùng đầy công lao hiển hách, ông cụ nội cũng từng là tướng quân khai quốc.
Những đời trước Tống gia tính từ ông nội trở lại, nhân tài xuất hiện lớp lớp, còn thật sự trở nên nghèo túng là khi tới đời Tống Húc, không học vấn không nghề nghiệp, hoang phế trụy lạc.
Tống gia lúc đó mới dần dần đi xuống.
Tinh Thần khẽ quét mắt nhìn sang Khuê thúc đang đứng sau ông nội Tống.
Khuê thúc vẫn cung kính đó, trên mặt trước sau luôn đeo lên một nụ cười hiền từ
Trong Tống gia, người có kỹ thuật diễn tốt nhất chỉ sợ là Khuê thúc, đến cả Tống Tinh Nhật cũng không bằng.
Đêm qua bỏ thuốc cô, hại cô thiếu chút nữa đã chết.
Mà hôm nay, Khuê thúc vẫn có thể yên tâm thoải mái đứng cạnh ông nội, hiền từ cười với cô.
Đối với hắn, cô tự cảm thấy không bằng.
Hai mươi năm tựa như một ngày ẩn giấu bên cạnh ông nội, thật sự rất giỏi.
Loại người này cũng là nguy hiểm nhất, ai biết một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên đâm cô hoặc ông nội một đao.
Thấy cô không trả lời, ông nội Tống thúc giục: "Cháu mau nói đi, có nhìn thấy rõ là ai trói cháu không?"
Tinh Thần thu hồi ánh mắt: "Đêm qua té xỉu, sao cháu có thể nhìn thấy người đó là ai?"
Ông nội Tống có chút thất vọng: "Thì ra là thế? Đúng rồi, là vệ sĩ của Đình Tiêu tìm được cháu?"
"Là Sở Vân."
Ngay lập tức hai mắt ông nội Tống đột nhiên sáng lên, nhìn Tinh Thần hỏi: "Là cậu ta cứu cháu ra?"
Thì ra là ý tứ của Mộ Đình Tiêu, Mộ Đình Tiêu thật sự để ý cháu gái ông.
Trong nháy mắt, ông lại bình thường trở lại.
Chỉ up trên truyenwiki1.com
Mộ gia ở Đế Đô, là danh gia vọng tộc trăm năm, khi còn dưới chân thiên tử cũng là một hào môn chân chính.
Nếu Tinh Thần có thể ở bên cậu ta, ông nội như hắn đây nằm mơ cũng có thể cười.
"Tốt, tốt, đứa nhỏ Đình Tiêu ông rất xem trọng.
Tuy rằng tuổi cháu còn nhỏ, không thích hợp yêu sớm, nhưng nếu người đó là Đình Tiêu, ông nội này cũng không phản đối, ha ha......"
Ông nội vậy mà còn vui vẻ cười to, giống như chuyện này thật sự có thể thành vậy.
"Ông nội, ông nội nói gì vậy? Mộ Đình Tiêu chưa chắc sẽ nhìn trúng cháu."
"Nếu chướng mắt cháu thì tại sao đêm qua khuya khoắt còn đi tìm cháu cơ chứ?".