Tinh Thần nói: "Cũng chỉ là có quen biết, cháu lại không nhìn thấy gì cả.
Dù sao cũng phải nhìn ý tứ anh ấy một chút."
"Được rồi, không nói tiếp chuyện này nữa.
Đình Tiêu là một đứa bé tốt, cháu phải nắm chắc cơ hội đó."
Tinh Thần tự biết Mộ Đình Tiêu rất tốt.
Mộ Đình Tiêu một khi yêu, sẽ không quan tâm bất cứ thứ gì, sẽ không ngại trả giá bằng cả tính mạng để bảo vệ cô chu toàn.
Đời này cô sẽ không bỏ lỡ anh ấy nữa.
"Chuẩn bị ăn cơm thôi."
Tinh Thần đỡ ông nội Tống đi đến phòng ăn, nhà bên này chỉ có 5 người hầu.
Ngoại trừ bỏ Khuê thúc ra, thì những người khác đều là tạm thời tìm đến.
2 người bảo vệ làm việc theo ca, Tiểu Đào, Khuê thúc, còn có Lý thúc ở phòng bếp.
Lý thúc nghe nói là đầu bếp đã nghỉ hưu ở một khách sạn, do đó phong cách nấu ăn cũng rất giống trong khách sạn.
Khẩu phần lớn, nhiều mỡ, mùi vị đậm đà, tám món chính chiếm đầy cả bàn.
Ông nội Tống nhìn số lượng thức ăn trên bàn, ngồi xuống nói: "Ai da, nhìn thế này lại nhớ tới lúc ăn cơm tập thể khi còn trong quân ngũ.
Được rồi, đều ngồi xuống ăn đi, tôi cùng Tinh Thần cũng ăn không hết.
Quy củ bên này cũng không nhiều như vậy, cùng ăn chung đi."
Tiểu Đào vui vẻ ngồi xuống, ngây ngô cười.
Ông gắp cho Tiểu Đào cái đùi gà: "Ăn đi, đừng lãng phí."
"Cảm ơn lão gia tử."
Tinh Thần ngồi xuống, ông cũng gắp cho cô một cái đùi gà: "Phải bồi bổ thật tốt, canh gà cũng uống nhiều chút, nhìn cháu gầy chưa này."
"Cảm ơn ông nội, cứ để cháu tự ăn."
......
Dùng cơm xong, Tinh Thần ăn vì uống quá nhiều canh nên cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, rồi nhắc nhở Khuê thúc: "Khuê thúc, buổi tối không cần đưa canh bổ cho cháu đâu."
Khuê thúc mỉm cười trả lời: "Vâng, đúng rồi, thân thể tam tiểu thư đã không có việc gì.
Vậy tối nay có cần sắp xếp tài xế đưa tiểu thư đi bệnh viện kiểm tra nữa không?"
"Không cần, đã không có việc gì rồi." Tinh Thần lại quay sang ông nội Tống, nói: "Ông nội, cháu lên phòng ôn bài đây."
"Đi đi, thi rớt cũng không sao, không cần áp lực quá lớn, cháu sẽ vào được Đế Đại."
Tinh Thần cười nói: "Đương nhiên, nhưng cháu không muốn đi bằng cửa sau.
Ông nội đã lớn tuổi như vậy, sao cháu còn có thể để ông vì chút điểm nhỏ của cháu này mà phải bôn ba, nhờ vả người khác chứ."
Huống chi ông nội khi còn trẻ cũng rất uy phong, cũng chưa bao giờ phải mặt dày đi nhờ người khác, đều là người khác đến nhờ ông.
Ông nội Tống tất nhiên vui vẻ: "Được rồi, cháu hãy thi thật ốt, ông đều trông cậy vào cháu để nở mày nở mặt."
"Nhất định là thế."
Tinh Thần lên lầu, khi vừa mới đến đoạn xoáy, thì có tiếng ông nội dặn dò Khuê thúc truyền vào tai: "Cậu nhìn con bé đi, thành tích vẫn luôn lấp lửng, chân chưa chạm đất, người đã bay trước rồi."
"Lão gia tử, tam tiểu thư có tự tin là chuyện tốt."
"Như vậy cũng gọi là tự tin, chờ xem.
Đến lúc thi đại học khẳng định con bé lại bị vả mặt, luôn bị 0 điểm cũng muốn thi vào Đế Đại, vào được cũng chỉ có thể dựa vào tôi."
Hai mắt Tinh Thần trầm xuống.
Ông nội trước sau một mực tin tưởng Khuê thúc, chưa bao giờ hoài nghi qua.
Nhưng sự báo đáp của Khuê thúc lại là bỏ thuốc liên hợp với người ngoài bắt cóc cô.
Khuê thúc, người này không giữ được.
......
Tinh Thần bước vào phòng.
Căn phòng này rộng bằng một nửa căn phòng ở tổ trạch, coi như khá rộng rãi, cách khá xa thư phòng.
Tất cả các tài liệu ôn tập của cô đều đã dọn đến đây, máy tính cũng đã được trang bị tốt.
Tinh Thần tắt đèn đi không thấy có ánh sáng nào phát ra mới bật lại đèn.
Vừa ngồi xuống chuẩn bị ôn tập, cửa phòng mở ra lại, Tiểu Đào đứng ở cửa lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cười nói: "Tam tiểu thư, lão gia tử muốn chị canh giữ tiểu thư."
Tinh Thần nói: "Đứng ở đây với tôi rất chán, dưới lầu có đồ ăn vặt với trái cây, chị cứ mang lên ăn."
"Tam tiểu thư thật tốt."
Tinh Thần đứng lên nói: "Để tôi cùng đi lấy, nếu gặp Khuê thúc hay Lý thúc cũng sẽ không làm khó dễ em."
"Vâng, thật sự cảm ơn tam tiểu thư, cô thật tốt bụng."
Dưới lầu đã tắt đèn, ông nội Tống ở trong phòng nghiên cứu sách đánh cờ, dạo này ông rất ham mê đánh cờ.
Lý thúc đã tan làm, hàng lang đen như mực, Tiểu Đào muốn bật đèn, Tinh Thần lại ngăn cô lại.
"Chị đến tủ lạnh ở phòng bếp lấy đi, trong đấy có rất nhiều trái cây, nhớ lấy giỏ để đựng."
"Vâng, tam tiểu thư."
Tinh Thần đi phòng đựng đồ ở ngay chỗ rẽ bên cạnh phòng ăn, nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh, Tinh Thần liền áp tai lên cửa nghe.
Giọng nói phát ra nghe rất giống Khuê thúc, tiếng nói rất nhỏ, giọng điệu lạnh lẽo.
So với người đàn ông trung niên hòa ái hiền lành của ngày thường thật sự rất khác nhau.
"Đêm nay lại ra tay? Lão già kia đã hoài nghi rối, buổi tối nay lão đã sai một hầu gái mới tới lên nghỉ ngơi cùng với cô ta, tôi căn bản không có cơ hội xuống tay."
"Toàn bộ căn nhà chỉ có một cửa lớn để ra vào, bảo vệ đều là quân nhân đã xuất ngũ, đồ vật nặng hơn 5 kg sẽ không được mang ra."
"Bà bảo đêm nay tôi động thủ? Bà muốn hại chết tôi sao? Tôi nói bà biết, đừng có bức người quá đáng.
Bà đã cùng đường rồi, ngay cả bản thân cũng chạy không thoát."
"Mười triệu, đêm nay phải gϊếŧ chết cô ta? A, chút tiền ấy bà muốn tống cổ ăn mày à? Cô hiện tại đang quay lại thân thiết với trưởng tôn Mộ gia, đêm qua cũng chính tên họ Mộ đó tìm được cô ta đó.
Tôi cho bà biết, chuyện này tôi không làm.
Cùng Mộ gia đối nghịch, tôi cũng không ngại mạng quá dài để đi tìm chết đâu.
Tống Tinh Thần cũng không phải đèn cạn dầu, cô ta đã bắt đầu hoài nghi tôi rồi, buổi tối không để tôi đưa canh vào nữa.
Tôi đã không còn cơ hội xuống tay rồi, đừng cứ tiếp tục tìm tôi."
Đột nhiên, âm thanh trong phòng tăng lớn, Khuê thúc hung ác cả giận nói: "Ta bảo bà đừng gọi cho tôi nữa, nghe không hiểu sao? Làm lộ ra chuyện của tôi, bà đang uy hiếp tôi? Nếu chuyện này lộ ra hết, ai trong chúng ta cũng không chỗ tốt, bà cho rằng bà có thể chạy?"
"Lão gia tử phá lệ coi trọng cô ta, không hề là giống như trước tùy tiện ném cô ta cho ở với nhà các bà, để cô ta tự sinh tự diệt.
Tôi khuyên bà một câu, sớm thu tay lại một chút, cho dù gϊếŧ được cô ta, bà cũng tránh không được việc bị lão gia tử cùng Mộ gia trả thù."
"Được, về sau đừng gọi cho tôi nữa"
Trong phòng rơi vào yên lặng, Tinh Thần cũng lui ra ngoài.
Quả nhiên là Khuê thúc, người một trước một sau có hai gương mặt, cũng thật là ngoài ý muốn.
Tinh Thần quay về đến chỗ rẽ trên cầu thang, bình tĩnh nhìn Khuê thúc từ phòng chứa đồ đi ra.
Sau đó hắn đi vào phòng ăn, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, hắn quát lớn: "Ai đó?"
Giọng điệu hung ác, như một người tham sống sợ chết, không hề có bất kì phẩm chất quân nhân nào.
Hắn trước kia nhất định không tham gia quân ngũ.
Bang, đèn lầu một bật lên, Khuê thúc vọt vào phòng bếp.
Hai giây sau, nghe thấy Khuê thúc lớn tiếng nói: "Cô đang làm gì, trộm đồ?"
Rất nhanh Tiểu Đào sợ tới mức muốn khóc.
"Không, không, tôi chỉ muốn lấy chút đồ lên lầu.
Hơn nữa......"
Tinh Thần bình tĩnh đi xuống cầu thang: "Tiểu Đào, trái cây lấy xong chưa?"
"Đã..
đã lấy xong rồi, tam tiểu thư còn muốn lấy gì nữa không?"
"Đồ ăn vặt cũng lấy thêm chút."
Khuê thúc từ trong phòng ăn đi ra, thấy Tinh Thần trầm tĩnh bước xuống.
Hắn cấp tốc khôi phục bộ dáng lúc trước, hiền từ cười nói: "Tiểu thư muốn ăn, tôi sẽ mang lên cho.
Hà tất cần gì phải để Tiểu Đào xuống lấy, cô ấy mới tới, tay chân vụng về, vừa rồi còn làm rơi táo đầy trong phòng."
"Khuê thúc bận rộn, nên cháu ngại không muốn quấy rầy Khuê thúc.
Được rồi Tiểu Đào, cầm lên lầu đi."
"A, vâng tam tiểu thư."
Tiểu Đào cầm một cái giỏ chứa đầy trái cây cùng đồ ăn vặt lên lầu, vừa mới nãy bị Khuê thúc dọa, nên vừa lên đến cầu thang, cô đã chạy thẳng lên lầu.
Vừa tiến vào phòng, Tiểu Đào sợ tới mức vỗ vỗ ngực nói: "Hù chết chị rồi, hù chết chị rồi.
cũng may tam tiểu thư xuất hiện kịp thời, Khuê thúc vừa nãy thật sự rất đáng sợ, làm chị rất sợ hãi."
"Không có việc gì chứ?"
"Chị chỉ bị dọa sợ thôi, cũng không có việc gì." Tiểu Đào lấy ra một gói bột phấn màu trắng từ trong túi, đưa cho Tinh Thần: "Tam tiểu thư, cái này lúc nãy chị tìm được ở ngăn cuối cùng trong tủ lạnh.
Đây là thứ gì vậy? Trông cũng không giống gia vị, cũng không giống đường trắng.
Chúng ta có thể ăn nó với trái cây không nhỉ?".