Edit: Small
Mộ Đình Tiêu cũng không từ chối, trực tiếp đứng lên.
"Đi, dẫn đường."
Tinh Thần cất viên kim cương hồng vào hộp, đưa cho ông nội Tống: "Ông ơi, giúp cháu mua bảo hiểm cho Fia số 1, rồi giữ gìn cẩn thận."
Ông nội Tống vui vẻ nhận lấy.
Cô cùng Mộ Đình Tiêu gần gũi với nhau, ông nội Tống vui vẻ khi thấy vậy.
Mộ Đình Tiêu tặng Tinh Thần kim cương hồng, là gián tiếp chon thấy tấm lòng.
Đình Tiêu đứa nhỏ này, tiền đồ vô lượng, hắn tất nhiên là xem trọng.
Tống Tinh Nhật thấy Tinh Thần đem kim cương hồng cho ông nội Tống giữ, ánh mắt sáng lên.
Để ở bên người ông nộ, cô rất dễ dàng lấy được.
Ngay sau đó, Tinh Thần nói thêm một câu: "Ông, ông cũng không thể đưa cho chị cả, đây là bải bối Đình Tiêu tặng cho cháu."
"Yên tâm, đây là đồ củ cháu, ông sẽ không đưa cho Tinh Nhật."
Tiểu tiện nhân, xúi giục ông nội đề phòng cô như người ngoài, cô mới là thiên kim đại tiểu thư Tống thị.
Hiện tại, ông nội lại bất công với cô
Tống Tinh Thần một ngày không loại bỏ, oán niệm của cô liền ngày càng nặng.
Sớm hay muộn cô sẽ đuổi Tống Tinh Thần ra khỏi Tống gia, đừng hòng muốn cướp đi một đồng nào của Tống gia.
Tống Tinh Thần dẫn Mộ Đình Tiêu rời khỏi ghế bàn chính, dưới bục, các phóng viên lại điên cuồng chụp một hồi bóng dáng cô và Mộ Đình Tiêu.
Khi sắp ra khỏi cửa, Mộ Đình Tiêu cho Sở Vân một ánh mắt.
Sở Vân gật đầu, mang theo vài người đi đến chỗ phóng viên đang quay chụp.
Thân phận của thái tử gia, không thể tùy ý đưa ra ngoài ánh sáng, nếu Mộ lão biết được sẽ nổi trận lôi đình, hạn chế tự do của anh.
Chỉ cần anh không ở Đế Đô, thì sẽ cho rằng an toàn của anh bị uy hiếp.
Thái tử gia xuất hiện thành phố S, là giấu Mộ lão đến đây.
......
Phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn, Mộ Đình Tiêu đứng trước cửa sổ sát đất.
Khóe môi hồng mọng của Tinh Thần cong lên, nhón mũi chân, từ sau lưng anh chậm rãi tới gần, hai tay ôm lên vòng eo rắn chắc của Mộ Đình Tiêu, áp mặt vào phía sau lưng anh.
Hít sâu, thật là đã rất lâu không được gần anh như này.
Loại cảm giác này thật sự rất nhớ.
Mộ Đình Tiêu thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn tay nhỏ trắng nõn như không có xương trên eo mình , mười ngón đan chặt ôm chặt lấy eo anh.
"Buông tay, Tống Tinh Thần!"
Tinh Thần không thả, đôi mắt mỉm cười, mang theo hứng thú nói sau lưng anh: "Thu mua bọn họ, ừm hứm, những lời này thật đúng là khí phách đó!"
Mộ Đình Tiêu đem hai tay không an phận của cô từ trên người lấy xuống, xoay người, dựa vào kính.
Ánh mắt dừng lại trên đôi mắt to linh động sáng tỏ của cô, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Anh lạnh lùng nói: "Tôi là muốn thu mua bọn họ, nhưng em lại ngăn lại, đối phó loại người này, không cần lấy lòng.
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai......"
"Không sao, lần thứ hai ta có thể xử lí."
Bây giờ cô còn quá yếu, cần có thời gian để trở nên lớn mạnh.
Nếu cho cô nhiều thêm một ít thời gian, những người này cô sẽ làm cho trở bên nghe lời, đều sẽ cúi đầu với cô.
Ánh mắt Mộ Đình Tiêu lạnh lùng: "Ồ?"
"Tin tưởng em, bọn họ phản đối, là bị Tống Tinh Nhật mê hoặc."
"Vừa rồi đánh cược, em định như thế nào?"
Tống Tinh Nhật không phải Dương Như, có chứng cứ chứng minh Tống Tinh Nguyệt là đứa con ngoài giá thú, là bị cô nắm được.
Chuyện của Dương Như, cô làm rất quyết đoán, đặc biệt Đàm Quân Trạch - người làm việc cho cô, làm anh rất ngạc nhiên.
Người này, là tướng tài khó thấy, có thể để cô sử dụng, là vinh hạnh của cô.
"Có một năm thời gian, vậy là đủ rồi."
Mộ Đình Tiêu tất nhiên là tin tưởng cô, Tống Tinh Thần đã cho hắn quá nhiều bất ngờ.
Vừa rồi các cược trên bàn chính, người bình thường sẽ cảm thấy Tống Tinh Thần điên rồi.
Trong một năm ngắn ngủn, cô vừa mới tốt nghiệp cao trung lại muốn kiếm đủ được số tiền lên tới trăm triệu, nếu không sẽ mất đi quyền kế thừa xí nghiệp Tống thị.
Đối với cô mà nói, quả thực là tổn thất rất nặng nề.
Tất cả mọi người không xem trọng, nhưng Mộ Đình Tiêu không vì lý do gì tin cô vô điều kiện, cho rằng cô nhất định có thể làm được.
Cô có kế hoạch, thậm chí đã thực hiện.
Anh cũng rất tò mò, cô rốt cuộc muốn làm cái gì, có thể kiếm được tiền lên tới số trăm triệu trong thời gian ngắn như vậy.
Mộ Đình Tiêu đi đến trước bàn dài ngồi xuống, phục vụ đã dọn xong cơm Tây kiểu Pháp trước đó.
Anh vắt chéo hai chân, tư thái ưu nhã, hỏi: "Em thuê một tòa nhà ở Đế Đô?"
Đến chuyện này cũng biết được, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được anh.
"Ở gần đại học Đế Đô, em thuê nó cái gì?"
Tinh Thần ngồi xuống đầu kia của bàn dài, tay chống cằm, nhìn khuôn mặt điển trai của anh, mỉm cười nói: "Anh biết mà, em là sinh viên khoa học tự nhiên."
"Ừm, cho nên?"
"Đương nhiên là làm thí nghiệm, khai phá hệ thống mới."
Đôi mắt Mộ Đình Tiêu hơi sâu lại, hỏi cô: "Hệ thống gì?"
"Bí mật, khi nào ra thành phẩm sẽ nói cho anh."
"Có triển vọng không?"
"Đương nhiên!"
Kiếp trước cô tham dự thiết kế hệ thống may bay, đã đạt được giải thưởng quốc tế lớn.
Hệ thống củ loại máy bay nhỏ không người lái, đều là xuất từ tay cô và giáo viên hướng dẫn
"Anh đầu tư cổ phần, cần bao nhiêu vốn."
Tinh Thần buông tay xuống, hai mắt vừng mừng ngạc nhiên nói: "Thật sao?"
"Em cho tôi kế hoạch, cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuẩn bị trước cho em.
Nhưng, hạng mục này nhất định phải kiếm ra tiền."
Tinh Thần vui vẻ nói: "Đương nhiên, ai lại làm hạng mục không kiếm ra tiền chứ.
Hôm nay em sẽ gửi kế hoạch cho anh, Mộ Đình Tiêu, không bằng hai người chúng ta baeta tay mở công ty đi."
Cô muốn làm lớn, nhất định phải có vốn đầy đủ, số vốn ông nội Tống cung cấp là có hạn.
Nếu muốn đối chọi với Mộ Lệ Sâm, còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Mộ Đình Tiêu ngồi thẳng, ánh mắt hơi sâu nhìn thẳng Tống Tinh Thần.
Cô rất tự tin, thậm chí gấp không thể chờ, như là có một chiến trường rộng lớn trước mặt, chờ đợi cô thể hiện quyền cước, công thành chiếm đất, mở ra hoài bão.
Tống Tinh Thần như vậy, cực kì mê người, tỏa ra mị lực tràn ngập khó có thể kháng cự.
Anh thích nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin này của cô.
......
Buổi tiệc học lên, Mộ Đình Tiêu suốt đêm chạy về Đế Đô, anh đi chính là bằng trực thăng tư nhân.
Cùng thời gian, Tinh Thần cũng đáp máy bay chung đến Đế Đô, cô không có nói cho bất kì ạ, ngay cả ông nội Tống cũng lừa.
Người Đàm Quân Trạch ở Đế Đô sắp xếp tới đoán cô, là chàng trai tên Kiều Thâm.
Một thành viên trong đội phòng chống ma túy biên giới của Đàm Quân Trạch, bị thương trong khi làm nhiệm vụ phải nằm nửa năm, sau đó thìui về.
Mở công ty mới cần rất nhiều người, nên Đàm Quân Trạch đã liên lạc với rất nhiều người quen biết trước kia lại đây.
Kiều Thâm nghe nói thân thủ rất giỏi, biết lái máy xúc, có bằng lái máy bay trực thăng loại nhỏ, đạt được giải nhì quốc gia môn quyền anh, quả thực là một người toàn năng.
Kiều Thâm sau khi đón cô, đưa cô đi trên đường cao tốc: "Tống tiểu thư, anh Đàm mới vừa gọi điện thoại tới, nói đón cô đến tòa nhà thí nghiệm."
"Ồ, giáo sư Tôn nhận được chưa?"
Giáo sư Tôn là thầy dạy đại học cô kiếp trước.
Ông chuyên tâm vào học thuật, si mê nghiên cứu.
Vì không biếu quà, lì xì nên bản quyền sáng chế mở mang ra đã bị lãnh đạo nhà trường đoạt lấy, cướp đi công lao.
Ông thẳng tính, tính tình nóng nảy, đã cãi nhau với lãnh đạo nhà trường, từ một trường đại học chuyên khoa bị chuyển đến một trường đại học bình thường ở vùng hẻo lánh.
Trùng hợp, Tinh Thần cũng bị Tống gia đưa vào trường đại học đó, thiên phú vật lý của Tinh Thần làm ông rất coi trọng.
Dưới sự trợ giúp của ông, Tinh Thần thành công phát triển hệ thống máy bay, đạt được một loạt giải thưởng bằng sáng chế lớn.
"Đúng vậy, giáo sư Tôn rất hài lòng với những dùng cụ cô đã mua, trực tiếp bắt tay làm thí nghiệm."
Tinh Thần vừa đến cao ốc thí nghiệm, lập tức đổi quần áo bảo hộ, bắt đầu cùng giáo sư Tôn làm thí nghiệm, cảm biến, khí áp, luồng quang......
Hai người thí nghiệm lần 1 không thành, lập tức lần 2, không ngừng viết lại mã lập trình.
Những chiếc máy bay không người lái mua với giá cao, quăng xuống đầy đất.
Trong lúc đó, thậm chí cả Mộ Đình Tiêu và ông nội Tống gọi đến rất nhiều cuộc, cô đều không nghe không để ý.
Đàm Quân Trạch đành phải cần ra ngoài nghe, giải thích từng lần một, nói cô đang bận.
Còn đang bận cái gì, Đàm Quân Trạch không hiểu nội dung thí nghiệm nội dung, nói không rõ.
Tinh Thần cùng giáo sư Tôn đều là người cuồng thí nghiệm, vừa vào phòng thí nghiệm liền trầm mê, chẳng phân biệt ngày đêm.
Dù sao kiếp trước cô tự mình thiết kế hệ thống, mỗi một chi tiết, mỗi một bộ mã, đều là cô không ngừng cải tiến tối ưu hoá.
Tuy trước thời hạn bốn năm, trong một tháng rưỡi, cô cuối cùng thành công!
Cô và giáo sư Tôn cuối cùng cũng thành công!
Mở ra một hệ thống điều khiến mới của máy bay không người lái.